Thầy Giáo Em Thích Anh!

Chương 39


Từng hình ảnh về hắn trong quá khứ như một thước phim hiện ra trước mặt Tạ Tranh, khóe mắt cô ửng đỏ.
"Sao lại khóc?"
Câu nói này kéo cô quay trờ lại hiện thực, Tạ Tranh đưa tay lên má, nước mắt đã rơi từ khi nào rồi.

Cúi mặt lau vội giọt nước mắt, cô cất giọng cao ngạo.
"Bụi bay vào mắt.

Không phải anh muốn quá giang sao? Mau lên xe, trễ giờ của tôi rồi."
Hắn vui vẻ ngồi vào ghế lái phụ, lúc này hắn còn rất thoải mái ung dung mà không hề biết địa ngục đang ở trước mắt.

Cài xong dây an toàn, Tạ Tranh nghiên đầu hỏi.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Mặc Kinh Vũ hết sức ngây thơ gật đầu, chỉ là đi một đoạn đường thôi cần gì phải chuẩn bị chứ, nhưng cứ gật đầu cho lịch sự vậy.
Chỉ thấy cô uống một ngụm cà phê lớn cho tỉnh táo sau đó là khởi động xe và nhấn ga như bao người khác.

Tuy nhiên, ở trong tay của Tạ Tranh nó lại lạ lắm.


Chiếc xe hơi như một con rắn nước nhanh nhẹn luồn lách vào dòng xe cộ lướt như bay trên mặt đường.

Kim đồng hồ chỉ vận tốc quay đến chống mặt, lúc này Mặc Kinh Vũ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn bám chặt vào ghế, căng mắt ra nhìn đời như thể đây sẽ là lần cuối hắn nhìn thấy sự tươi đẹp của nó.
"Chậm...!Chậm...!Chậm lại đi...!Tôi còn chưa cưới vợ đó..."
Rõ là người ta đã gắn biển cảnh báo cua quẹo nguy hiểm nhưng mà Tạ Tranh không giảm tốc, ngược lại còn tăng ga nhanh hơn.

Vực thẳm giờ đây đã ở ngay trước mặt, hắn sợ đến mức không dám nhìn, một cú xoay vô lăng thần thánh, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh cực chói tai.

Cả chiếc xe xoay một góc chín mươi độ rồi tiếp tục phóng như tên bay mà không chút hề hấn.

Cả đoạn đường ngoài âm thanh của bánh xe và mặt đường thì còn có tiếng cười khoái chí của Tạ Tranh.

Con nhóc đó ngoài dáng vẻ thanh thoát và sự chống lưng của Tạ gia thì hầu như chẳng có tý gì gọi là tiểu thư đài các cả.
"Thế nào vui không? "
Tạ Tranh cất tiếng hỏi, tuy nhiên không thấy hắn trả lời, đến khi quay mặt sang mới biết Mặc Kinh Vũ đã ngất từ khi nào.

Tấp xe vào lề, Tạ Tranh vỗ vỗ vào hai bên má của hắn.
"Nè, anh sao vậy? Đừng dạo tôi sợ."
Cô tháo dây an toàn, chồm ngời qua chỗ của hắn nghe xem tim còn đập hay không? Mũi còn thở hay không? Cô đúng là sơ suất, đáng lẽ phải hỏi hắn có bệnh tim hay không mới đúng.
Khi hai tay của cô chạm vào mặt hắn, nhìn một cách trực diện Tạ Tranh càng cảm thấy con người này quen thuộc đến kỳ lạ.

Hình như, ngoài cặp kính và quả tóc mái dày phủ xuống trán thì trông cũng quen mặt lắm.

Bất giác, cô đưa tay lên chạm vào kính mắt của hắn toan tháo xuống thì bất ngờ một bàn tay giữ cô lại.
Mặc Kinh Vũ mở mắt ra nhìn cô, hắn nói.
"Tôi chỉ là chóng mặt một chút.

Không sao đâu."
"À..."

Tạ Tranh gật đầu, ngay lúc cô định ngồi lại cho ngay ngắn thì đột nhiên hắn kéo cô về phía mình.

Hai ánh mắt chạm nhau, khoảng cách gần tới mức Tạ Tranh cảm nhận được từng hơi thở nóng hổi của hắn phả vào mặt.

Hai tay của cô áp ngay sát bên tai của hắn, nửa thân người đã ở bên phía Mặc Kinh Vũ.
Hắn nhìn cô, bao nhiêu nhung nhớ chất đầy như núi đều hiện ra hết trên mắt.

Đôi môi đỏ mọng mang hương thơm như hoa cỏ mùa xuân, ngọt hơn mật ong, say hơn cả rượu.

Ngay lúc môi chạm môi, Tạ Tranh đột nhiên đẩy hắn ra.

Cô rút tay lại, ngồi chỉnh tề, tay không tự chủ siết chặt cốc cà phê một hơi uống cạn.
Cô đã nghĩ về hắn.
Cả đời này Tạ Tranh sẽ chỉ yêu hắn.
Cô không cho phép bản thân phạm bất cứ sai lầm nào cho đến khi Mặc Kinh Vũ quay trở về...
Cuối cùng cũng đến tập đoàn, tuy hôm nay có được cà phê sớm nhưng vẫn đến muộn vì đủ thứ chuyện ngoài ý muốn.

Hắn xuống xe, sao đó vẫy tay chào tạm biệt Tạ Tranh, còn nháy mắt với cô nữa chứ.

Bấy giờ Tạ Tranh mới để ý, cách nói chuyện và gu thời trang của tên nhóc này giống với Mặc Kinh Vũ rất nhiều.

Đều dở tệ!
Gần nửa ngày, Mặc Kinh Vũ mới đi đến tập đoàn của mình, hắn mệt mỏi bước vào.


Ban đầu bảo thuận đường đều là giả hết, sau khi ngồi xe mới Tạ Tranh xong, hắn phải bắt taxi quay ngược trở về.

Vừa vào đến cổng, hắn đã bị một nữ đồng nghiệp chặn lại.

Cô ta vốn để ý hắn ngay từ khi hắn mới giả vờ vào thực tập trong tập đoàn nhưng do nhiều lần bị Mặc Kinh Vũ phớt lờ làm cho cô ta rất tức giận.
"Cậu có biết cậu đi trễ mấy lần rồi không? Còn trong giai đoạn thử việc mà đã tệ thế này."
Mặc Kinh Vũ không thèm đáp mà trực tiếp đi ngang qua luôn.

Hắn không có ý định nói chuyện với những người tẻ nhạt.

Càng không nghĩ sẽ so đo với một nhân viên cấp thấp.

Tuy nhiên, sự kiềm chế này đã không thể giữ được lâu.

Số là chiều hôm đó, khi Tạ Tranh đến gặp giám đốc Trương theo lời hẹn, cô ta đã cố tình gây khó dễ cho Tạ Tranh ở ngay đại sảnh..

Bình Luận (0)
Comment