Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 5

18.

Tim tôi tôi bỗng chốc đập thình thịch một cái.

Trực giác nói cho tôi biết, chuyện này có điều gì đó không ổn.

Tôi dứt khoát nói: “Muốn lục soát thì toàn bộ người ở trong lớp cũng phải cùng nhau lục soát, mọi người phải để túi lên bàn. Tôi không đồng ý chỉ soát túi của một mình tôi, trừ khi với điều kiện tất cả cùng nhau lục soát.”

Lúc này, tôi rõ ràng nhìn thấy có bạn nữ trong lớp không hài lòng.

“Khi vòng cổ của Kiều Hân bị mất, bọn mình còn chưa vào lớp, thì liên quan gì đến bọn mình chứ, mình sắp đói chết rồi. Cậu như vậy là sợ bị lục soát đó, mình cũng hoài nghi vòng cổ của Kiều Hân là do chính cậu trộm mất, dù sao trong lớp học, chỉ có cậu là người nghèo nhất mà thôi.”

Tôi suýt chút nữa bật cười vì tức giận.

“Chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi nghèo, nên bị mọi người tùy tiện đổ cho tôi là ăn trộm? Nếu như tôi không tìm thấy vòng cổ trong túi của mình thì sao?”

Lời của tôi vừa nói xong.

Triệu Miêu ngay lập tức trả lời như có chuẩn bị từ trước: “Nếu như cậu không trộm, mình có thể xin lỗi cậu, nhưng nếu như là cậu trộm thì sao?!”

Câu trả lời này quá nhanh rồi.

Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng tôi vẫn chưa kịp phản ứng.

Nhân lúc tôi không đề phòng, Triệu Miêu lập tức giật lấy túi của tôi và đổ hết đồ bên trong ra ngoài.

Một chiếc vòng cổ dễ thấy, sáng lấp lánh rơi xuống đất.

19.

Triệu Miêu không nói hai lời liền nhặt vòng cổ lên giơ trước mặt tôi.

“Đây là vòng cổ Piaget của Hân Hân. Hạ Thất Thất, cậu còn lời nào để nói không?!”

(Năm thành lập: 1874, người sáng lập: Georges-Édouard Piaget

tại La Côte-aux-Fées, Thụy Sĩ, giá dao động từ vài chục triệu trở lên)

Tất cả mọi người ngay lập tức nhìn tôi với ánh mắt vô cùng chán ghét.

Như thể tôi là một tên trộm đê tiện vô sỉ.

“Hạ Thất Thất cũng ghê tởm thật đó, dù cho có mặt dày đi lừa tiền li3m cẩu, thì cũng đừng có giở trò bẩn thỉu như thế chứ, vòng cổ mười mấy vạn mà cũng dám trộm!” (10 vạn tệ = 328.871.455,00 Đồng)

“Ôi, vừa nhìn đã thấy là người có kinh nghiệm rồi, chứ không thì cậu nghĩ sao cô ta lại dám khinh thường bữa buffet hải sản 168 tệ, lại còn tỏ ra đúng lý hợp tình rồi nói đôi giày giá 5000 tệ ơi là rẻ!”

Tôi nhìn vòng cổ đang đung đưa trước mặt mình, mặt mũi nhíu lại.

Muốn mở miệng nói gì đó.

Một giọng nói rõ ràng lạnh lùng vang lên trước mặt tôi.

“Cho dù vòng cổ xuất hiện ở trong túi của Hạ Thất Thất, cũng đâu có nghĩa là cô ấy trộm đâu?”

Mọi người ngay lập tức nhìn về phía Cố Việt đang nói.

Vô cùng khiếp sợ, dường như không dám tin rằng Cố Việt sẽ nói giúp cho tôi.

Cố Việt nhìn lướt qua bạn học cả lớp, nói một cách hết sức nhẹ nhàng bâng quơ.

“Với mắt nhìn của cô ấy, món quà hơn trăm vạn tôi tặng còn thấy chướng mắt. Sao mà vừa ý món đồ có mỗi mười mấy vạn này được.”

Tôi không hiểu chuyện gì, Cố Việt tặng quà tôi khi nào, sao mà tôi không nhớ rõ nhỉ?

Những người khác cũng không biết đang nghĩ gì.

Vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía tôi.

Dường như đang hỏi tôi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến cho Cố Việt tặng quà hơn trăm vạn cho tôi!

Tôi không quan tâm tới bọn họ.

Nương theo lời nói của Cố Việt, nhàn nhạt mở miệng.

“Cố Việt nói không sai, đúng là tôi không thích cái vòng cổ này, lại càng không thể nào trộm nó. Không phải bởi vì nó chỉ trị giá mười vạn. Mà là vì vòng cổ Piaget này là giả.”

20

Tôi còn chưa nói hết câu.

Kiều Hân đã vô cùng tức giận mà chỉ vào tôi nói: “Hạ Thất Thất, dù cậu không thừa nhận bản thân mình ăn trộm thì cũng đừng có vu cho vòng cổ của tôi là giả chứ?! Đây là quà sinh nhật mà ba tôi mua cho tôi mà!”

Tôi rất vô tội.

“Nhưng nó chính là giả. Vòng cổ Piaget FTS sử dụng vàng hồng 18K, mặt trên trang trí bằng 39 viên kim cương cắt. Nhưng tỉ lệ và tính chất ở vòng của cậu rõ ràng không đúng, vàng hồng thiên màu hồng nhạt, kim cương cắt ở mặt trên cũng là kim cương giả.”

Phòng học lặng ngắt như tờ, kinh ngạc nhìn về phía tôi.

Triệu Miêu hơi sửng sốt, vội cãi lại: “Hạ Thất Thất, cậu đừng có ra vẻ đàng hoàng mà nói hươu nói vượn. Cậu chỉ là một con quỷ nghèo suốt ngày đi nhặt ve chai, sao có thể phân biệt được vòng cổ thật giả?”

Tôi đáp lại: “Không tin có thể đi giám định một chút.”

“Không cần rắc rối như thế, giờ tôi sẽ gọi người giám định tới.”

Cố Việt giơ điện thoại lên gọi.

21.

30 phút sau, 3 giám định viên đã đến.

Chỉ trong vòng hai phút, ba giám định viên đều kết luận chiếc vòng cổ là hàng fake loại A.

(raw 项链是 A 货: hiểu là vòng giả cho dễ nha)

Kiều Hân bật khóc chạy ra ngoài lớp học.

Khi tôi ra khỏi lớp học, tôi có cảm giác ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn mình trở nên khác lạ.

Đến hai tuần sau chuyện này, Kiều Hân mới đến trường học.

Trên cổ đeo một chiếc vòng cổ Piaget hàng thật, trên cổ tay còn có một cái lắc tay.

Khi gặp người khác thì cố ý khoe khoang.

“Lúc trước bố tôi bị người khác lừa, mất hơn mười vạn mua về một cái vòng giả. Vì để dỗ tôi, ông ấy đã tự mình đi Pháp để mua cho tôi vòng cổ thật và mẫu lắc tay mới nhất.”

Tôi nhìn thoáng qua.

Rõ ràng là mẫu cũ từ năm ngoái.

Có điều loại sự việc này, tôi chẳng muốn phí sức lực để nói.

Tôi bây giờ rất vui vẻ, vì tuần sau thôi là ngày đầu tiên của năm mới.

Tôi rất nhớ nhà.

22

Buổi tối trước khi nghỉ một ngày.

Tôi vừa nói chuyện video cùng bố mẹ xong, thì thấy Cố Việt gửi cho tôi một cái tin nhắn.

“Cậu suy nghĩ như thế nào rồi?”

Đầu tôi đấy dấu chấm hỏi.

“Suy nghĩ cái gì?”

Đầu tiên ở bên kia Cố Việt gửi cho tôi một chuỗi dấu ba chấm.

Sau đó liền nói: “Sinh nhật của tôi là ngày mùng 2 tháng 1, địa chỉ xxxxx, nhớ đến.”

Tôi bây giờ mới phản ứng lại, ra là chuyện này.

Lần này tôi không từ chối nữa.

Bởi vì lúc tôi bị người khác vu oan là ăn trộm, chỉ có Cố Việt kiên quyết đứng về phía tôi.

Hơn nữa tôi rất tò mò, Cố Việt nói tặng tôi món quà hơn trăm vạn tệ mà tôi còn từ chối, chuyện này là do hắn tùy tiện nói ra hay là thật sự có việc này.

Tôi nghĩ ngày mai khi mình về nhà, nhất định phải hỏi bố mẹ.
Bình Luận (0)
Comment