Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 115


Không tới bao lâu, Bắc Tiểu Lục cảm thấy có một lực lượng bao phủ cả cơ thể của hắn lại, đến mắt cũng không thể mở ra được.

Hắn chỉ cảm giác như bản thân đang vượt qua một vùng khoảng không vô tận, mãnh liệt làm hắn không khỏi rụt đầu lại.
Bỗng đầu hắn “ong ong” một trận, cả người lắc lư, mất hơn 3s hắn mới đứng vững lại được, cảm giác đầu tiên là chóng mặt, nhưng ngay sau đó hắn có thể cảm nhận được bình thường trở lại.
Đang chìm đắm trong màn đêm, bỗng bên tai hắn có một âm thanh vang lên.
“Chúng ta đến nơi, con có thể mở mắt ra được rồi”
Nghe được âm thanh của Bạch Cửu Thiên, Bắc Tiểu Lục từ từ một mắt hé ra, cảm nhận được ánh sáng, hắn mới vội vàng mở cả hai mắt ra, lắc lư cái đầu quan sát nơi đây.
Đây là một vùng rừng rậm sâm lâm, vô tận vô biên không thấy hết được, Bắc Tiểu Lục trong lòng hơi nghi hoặc.

Bỗng cả người rơi xuống, hắn vội vàng tế ra phi kiếm nhảy lên trên, một lượt vòng cung trở lại bên người Bạch Cửu Thiên.
Nhìn vô tận cây cổ thụ, chúng nó cao cũng cỡ hơn 50 mét, chưa kể thân cây rộng ba bốn người mới ôm hết được.

Đem ánh mắt nhìn về nơi sư phụ tiện nghi, như cảm nhận được nghi hoặc của hắn, Bạch Cửu Thiên mỉm cười, không coi ra gì nói:
“Nơi đây là Đông Huyền Châu, chúng ta hẳn đang trong một khu vực đâu đó!”
Cả người Bắc Tiểu Lục đều choáng váng, trong đầu liên tục hiện lên âm thanh vang vọng, “Đông Huyền Châu”
Hắn lắp bắp nói:
“Đông Huyền Châu, sư phụ người không phải đi lộn chỗ chứ?”

Bạch Cửu Thiên mặt không đổi sắc lắc đầu:
“Không nơi đây đúng là nơi chúng ta đến”
Bắc Tiểu Lục nuốt nước bọt, trong lòng không hiểu một cỗ không ổn.
Thấy đồ đệ của mình giật mình, Bạch Cửu Thiên cười ha hả:
“Không cần lo lắng, ta tin tưởng con có thể làm được, tất cả chuyện này cũng là vi sư muốn tốt cho con” — QUẢNG CÁO —
Bắc Tiểu Lục như hiểu ra chuyện gì, vội vàng hỏi:
“Sư phụ người nói vậy là sao?”
Bạch Cửu Thiên chậm rãi nói:
“Trong mười năm tới, nơi đây chính là nơi con lịch luyện”
“Ha ha, ta biết lai lịch của con, bởi vì ta đối với tộc của con vẫn là rất hiểu rõ.

Đừng lo sư phụ với tộc con còn có giao tình không cạn, đừng suy nghĩ nhiều.

Bất kể con là đồ đệ ta, hay vẫn là giao tình, ta đều muốn tốt cho con.”
“Con phải biết số mệnh của con, ta không xem được, cả người con giống như bị bao phủ bởi sương mù, không ai có thể thăm dò được con.

Có lẽ đây cũng là điều đặc biệt, không ai biết tương tai con sẽ trưởng thành tới mức nào.”

“Chính vì như vậy, ta có niềm tin rằng con sẽ vượt qua được Tam Chuyển Thiên Kiếp, khẳng định thời đại này con sẽ phá bỏ được giông xiềng thiên địa.”
“Hơn nữa con phải biết, muốn trở thành cường giả chân chính, nếu không khắc phục được nỗi sợ hãi, không vượt qua được nghịch cảnh.

Sao con có thể tranh phong với những thiên kiêu khác, làm sao con có thể đối nghịch được với số mệnh, làm sao có thể phá bỏ gông xiềng thiên địa.”
“Không phải ta muốn áp lực với con, thời đại này xuất hiện rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi, chưa nói tới tiên giới giới thế hệ này, ta cho con biết một chuyện”
“Thất Nguyệt Đại Lục, không phải không có người có thể tranh phong với con, theo ta được biết có tới ba người sẽ là đối thủ không đơn giản với con.

Nếu con vẫn như đóa hoa bên trong nhà kính, làm sao có thể áp chế được những kẻ kia.”
“Đừng tưởng thiên phú con thật mạnh, nhưng thiên địa này không thiếu những những kẻ vừa sinh ra đã mạnh mẽ đến làm người khác khiếp sợ.”
“Con muốn chân chính giao phong với những kẻ đó, con cần vượt qua nghịch cảnh của bản thân trước đã.

Gia tộc của con không thể một mực bên cạnh con được, chỉ khi con cảm nhận được tử vong thật sự, con sẽ biết những kinh nghiệm sương máu đó mới đáng quý cỡ nào.”
“Một điều nữa, kiếm tu chúng ta không sợ phải đối mặt với sinh tử, không ngừng khiêu chiến, khiêu chiến cực hạn của bản thân.”
Trong lòng Bắc Tiểu Lục có chút hốt hoảng, cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Cửu Thiên bên cạnh trầm giọng nói:
“Con đã biết sư phụ, con sẽ không từ bỏ, không khuất phục cái gông xiềng đang trói buộc con”.
— QUẢNG CÁO —

“Tốt, tốt, tốt,”.

Bạch Cửu Thiên liên tục nói ba từ, hắn cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt của Bắc Tiểu Lục.
“Được rồi, cũng đã đến lúc vi sư phải đi, con yên tâm về gia tộc củam con, ta sẽ giải thích, cứ yên tâm”
“Ta chờ con ở Kiếm Vực!”
Bạch Cửu Thiên thân hình tan biến trước mặt Bắc Tiểu Lục.
Nhìn sư phụ giao việc xong liền chạy, Bắc Tiểu Lục có chút nói không lên lời, sư phụ đây chính là hố hắn mà, chợt hắn phát hiện trên tay đang cầm một vật.
“Đây là Kiếm Cung Bảo Tháp mà sư phụ nói hay sao”
Trên tay hắn đang cầm một bảo tháp nhỏ màu đen, có tất cả ba tầng.

Bắc Tiểu Lục cũng không có tâm tư nhận chủ, hắn nhìn xung quanh nơi đây.
Chọn một hướng sử dụng thân pháp chạy đi.
Hắn chưa biết khu rừng sâm lâm này, có thể có yêu thú mạnh cỡ nào, hắn lại quên chưa hỏi sư phụ, kinh nghiệm sinh tồn mách bảo hắn, một tên Luyện Khí Kỳ tốt nhất đừng có rêu rao, không thì chết yểu là có thật đó.

Bên ngoài Cầm Linh bí cảnh, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, sau đó một hồi các loại thế lực đều tiến về đệ tử của mình.
Ba tháng trước, tiến nhập Cầm Linh bí cảnh tu sĩ có chừng bảy trăm người, bây giờ trở về chỉ có hơn hai trăm người, nói cách khác có bốn, năm trăm người vĩnh viễn lưu lại Cầm Linh bí cảnh.
Đệ tử tham gia lịch luyện tử vong vượt xa dự kiến của bọn họ, làm mấy vị Hư Thần không khỏi hít sâu một hơi, từ khi Cầm Linh bí cảnh mở ra tới nay, lần đầu tiên tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Cầm Linh bí cảnh mấy lần trước mở ra, mặc dù đều có một chút tổn thất, bất quá mấy lần trước tổn thất gộp lại cũng không sánh bằng lần này tổn thất.
Phát hiện bên cạnh mình có nhiều người như vậy, hầu như đều đã trải qua mấy trận ác chiến, mọi người theo bản năng đề phòng xung quanh tu sĩ.
— QUẢNG CÁO —

Bất quá mọi người rất nhanh thì phục hồi tinh thần lại, nhận ra đều là trưởng bối quen thuộc, tất cả mọi người buông lỏng không ít.
Ở nơi này có hơn hai trăm người, trong đó có không ít người đơn độc, cùng đồng đội tiến nhập bí cảnh tất cả đều bỏ mạng trong đó, toàn bộ trong đội ngũ chỉ có một người còn sống.
Giữa không trung, từng đám người tìm kiếm trưởng bối của mình.
Giống như một tên đệ tử vui mừng chạy tới một vị trung niên, khoe khoang:
“Thúc thúc, ta không có sự phụ kỳ vọng của gia tộc, ta tìm được một gốc Tử Mộc Linh”
Vô số đệ tử tham gia đều chạy tới bên trưởng bối để thông báo cụ thể tình hình, có người vui vẻ, có người đau khổ.
“Ngươi nói cái gì?”
Bỗng có một âm thanh rung động vang lên, mọi người giật minhg theo âm thanh nhìn lại, phát hiện đó là trận doanh của Thần Phong Cốc.
Phong Thiên cúi đầu bẩm báo:
“ Đệ tử không dám nói sai sự thật, ngài có thể hỏi những đệ tử khác”
Vị trưởng lão Ngưng Thể kỳ này, ánh mắt đảo qua những người khác, dừng lại ở Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên đứng ra cung kính nói:
“Lão tổ, Phong Thiên sư huynh nói đều là sự thật!”
Mặc dù không biết tên tiểu tử kia là ai, nhưng xem ra rất có địa vị đối với Thần Phong Cốc, hắn không nghĩ tới người kia lại là người của Thần Phong Cốc bọn họ.

Ngay cả Phong Thiên sư huynh cũng không nói cho ai biết.
Nhận được câu trả lời của Hoắc Thiên, vị trưởng lão này liền chân suýt nữa đứng không vững, hắn tin đây là sự thật, bởi vì Hoắc Thiên là con cháu của hắn, không thể lừa gạt hắn.
Bỗng lúc này cả khu vực linh khí giống như ngừng chuyển động, tất cả mọi người sắc mặt đại biến nhìn lên bầu trời, chỉ thấy hai bóng hình lão giả, cả người khí tức phát ra thật kinh khủng..

Bình Luận (0)
Comment