Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 67

Diệp Gia đứng ở đầu đường phố văn hóa rồi cũng đợi được Đào Địch, Đào Địch chạy lon ton đến, tươi cười hết cỡ, kiêu hãnh trong gió xuân, chắc là có tin tốt rồi.

“Tìm được việc rồi?”

“Ừm!” Đào Địch gật đầu lia lịa: “Là một quán bar khá lớn, tối mai chị có thể đi làm, bên đó có buổi party giao thừa, hiện tại đang thiếu người.”

“Cho nên, định đóng đô ở Bắc Kinh.” Diệp Gia vẫn còn chút khó tin: “Không trở về nữa?”

Đào Địch cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng trịnh trọng gật đầu: “Có thể...tạm thời sẽ không trở về, dù sao ở bên này có cơ hội phát triển nhiều hơn chút.”

Đào Địch đã hạ quyết tâm rồi, nên Diệp Gia đương nhiên không nói nhiều nữa.

Buổi tối, Diệp Gia gửi địa chỉ khách sạn cho Phó Tri Duyên, tin nhắn trả lời của anh đến rất nhanh: “Ngày mai anh đến đón em.”

“Đi đâu?”

“Đến nhà anh ăn tết.”

Diệp Gia từ trên giường nhảy dựng lên, mặt nạ cũng rớt ra một nửa, Đào Địch đang lướt tìm thuê nhà trên máy tính, quay đầu liếc cô một cái: “Gặp ma à?”

“Gặp ma rồi!” Diệp Gia mười vạn phần kinh hãi: “Phó Tri Duyên nói muốn dẫn em về nhà ăn tết!”

Đào Địch chớp chớp mắt, cười toét miệng: “Được quá nha, đi gặp ba mẹ chồng luôn rồi! Dựa vào tốc độ phát triển của hai người thì nói không chừng hai ngày nữa là trực tiếp đi lãnh chứng luôn đó.”

Diệp Gia vội vàng lấy trong túi mỹ phẩm ra một cái gương nhỏ, soi mặt mình, sợ hãi hỏi: “Em đẹp hay không?”

“Đàn ông mới nhìn vẻ bề ngoài, cha mẹ đâu chỉ nhìn mỗi cái đó.”

“Vậy nhìn cái gì?”

Đào Địch đặt ipad xuống, đi tới bên giường, ngồi bên cạnh Diệp Gia, trịnh trọng nghiêm túc mà cầm tay cô đặt vào tay mình: “Gia đình của Phó Tri Duyên là một gia đình danh giá, truyền thống hơn so với những gia đình bình thường, nên tìm con dâu ấy mà, hẳn là một cô tiểu thư khuê các lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”

Diệp Gia đáp lại: “Thì em cũng là một cô gái tài ba mà!”

“Bộ dạng của em thì cũng coi như là lên được phòng khách, còn về nấu nướng thì càng không có gì để bàn cãi... nhưng mà có một điểm.” Sắc mặt Đào Địch trở nên nghiêm túc: “Chị coi mày như em gái ruột nên chị mới nhắc nhở mày.”

Diệp Gia thấy Đào Địch nghiêm túc như vậy, thì trong lòng Diệp Gia cũng thoáng thấp tha thấp thỏm.

“Bằng cấp của Phó Tri Duyên chính là giáo sư lớn tốt nghiệp bằng Tiến sĩ.”

Lời nói đến đây, cô ấy liền không nói tiếp nữa, Diệp Gia cũng đã hiểu rồi.

Học vấn là tốt nghiệp tiến sĩ, người trong nhà nói gì đi nữa thì chắc là sẽ không hài lòng vì cô thậm chí còn không học đại học.

Tâm trạng của Diệp Gia trong phút chốc rơi từ trên cao ngã xuống đáy vực, trước đây cô chưa nghĩ đến vấn đề này, bởi vì chỉ cần anh thích mình thì cái khác đều không quan trọng, nhưng là anh thích thì không có nghĩa là người nhà anh...cũng thích.

Nhìn thấy Diệp Gia đột nhiên xuống dốc như vậy, Đào Địch khẽ thở dài một tiếng: “Thật ra...em cũng đừng nghĩ nhiều quá.”

Cô ấy nói rõ với cô trước là bởi vì sợ đến lúc nếu người trong nhà có hỏi thì Diệp Gia sẽ xấu hổ, cho nên nhắc trước để cô chuẩn bị tâm lý, dù sao thì loại chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

“Chị Đào Địch.”

“Ơi?”

Diệp Gia ôm hai đầu gối mình, buồn bã mà hỏi: “Kỳ thật, trong lòng mọi người đều nghĩ rằng em không xứng với anh ấy phải không.”

“Tiểu Gia, em là một cô gái cực kì tốt, thật đó, nếu như chị là con trai thì chị chắc chắn muốn em.” Đào Địch đặt tay lên vai Diệp Gia: “Ánh mắt của Phó Tri Duyên sẽ không kém đâu, cho nên đừng tự coi thường bản thân, anh ta thích em, đây là điều quan trọng nhất, bất cứ ai trên thế giới này đều có thể có ánh mắt thành kiến, coi thường em, ngoại trừ em.”

Nếu như ngay cả chính mình cũng coi thường mình, thì đó mới là điểm chết người.

Một lúc lâu Diệp Gia cuối cùng cũng gật đầu.

-

Chiều ngày hôm sau, Phó Tri Duyên lái xe đến đón Diệp Gia.

Cô hiển nhiên là ăn mặc rất chỉnh tề, cô mặc cái áo khoác lông vũ màu trắng mà anh đã tặng cô, tóc được chải gọn gàng, ngay cả những sợi tóc màu tím highlight bên trong cũng được nhuộm thành màu đen, khuôn mặt trang điểm nhẹ rất có tinh thần.

Tay cô xách theo túi quà, Phó Tri Duyên bước xuống xe và cầm lấy nó, đặt ở ghế sau: “Sao em...vẫn mua những thứ này?”

Đương nhiên là phải mang theo quà cáp rồi! Tóm lại cũng không đến mức là hai tay không đến thăm nhà anh được!

“Không bị ghét bỏ là tốt rồi.” Diệp Gia thấp thỏm.

Sau khi cô ngồi vào ghế lái phụ, anh phủ người qua thắt dây an toàn cho cô, nhưng anh rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy trên người cô.

“Vốn dĩ anh chỉ muốn mời em đến nhà ăn một bữa cơm thôi, em căng thẳng lại nghiêm túc như thế, anh thật không muốn chút nào.” Anh có chút bất lực mà nhìn cô: “Tối qua em mất ngủ à?”

Diệp Gia xác thực là căng thẳng đến rất khuya mới ngủ được.

“Trong nhà anh chỉ có ông nội và ba mẹ, không có người thân thích nào khác, ông nội rất là thích em, em không cần lo lắng, ba anh thì nghiêm túc hơn, ít nói, mẹ anh rất hiền, sẽ không làm khó em.” Phó Tri Duyên giải thích với cô: “Đừng sợ, mặc dù trong nhà quy củ hơi nghiêm ngặt, nhưng có cách tiếp đãi khách riêng.”

Diệp Gia che mặt, vùi đầu vào đầu gối của mình, anh vừa nói như vậy thì cô càng lo lắng hơn.

Phó Tri Duyên không ngờ rằng cô sẽ sợ hãi đến như thế này.

“Nếu như em rất sợ, thế thì...không đi nữa.”

“Hả?” Diệp Gia ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Tri Duyên đặt tay lên tay lái, ánh mắt thường nhìn thẳng về phía trước: “Là anh sợ em đón tết vắng vẻ, nên dẫn em về nhà sẽ náo nhiệt hơn, nếu em quá gò bó, mọi thứ cứ cẩn thận mà không thoải mái thì chẳng bằng không đi nữa, anh cùng em đón tết ở bên ngoài.”

Trong lòng Diệp Gia dần dần ấm lên.

Anh đều đã nói trong nhà quy củ nghiêm ngặt rồi, nếu như 30 tết mà cô còn bắt cóc Phó Tri Duyên thì e rằng cô mới thật sự bị ghét nhỉ.

Diệp Gia hít sâu một hơi: “Chúng ta cùng nhau trở về thôi anh, em không sợ nữa.”
Bình Luận (0)
Comment