Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 23

Thanh xà đơn bên cạnh Diệp Gia có mấy nữ sinh cũng đang tập hít xà đơn, có vẻ, đúng là tình địch rồi.

Lúc Diệp Gia cắn răng làm động tác hít xà thì nhóm tình địch líu ríu thì thầm, thảo luận sôi nổi.

“Cậu có thể làm mấy cái?”

“Ba cái.”

“Tớ thì chỉ làm được năm cái, cách ba mươi cái còn xa quá!”

“Cố lên, luyện tập nhiều hơn nữa thì nhất định sẽ làm được!”

Chuyện này còn có thể cổ vũ lẫn nhau à? Diệp Gia cảm thấy thật thú vị.

“Bạn học này, hình như trước đây tôi chưa từng gặp qua bạn thì phải?” Một nữ sinh bên cạnh tò mò hỏi cô.

“Ừ, tôi là...” Diệp Gia nghĩ nghĩ: “Tôi là người mới đến.”

“Xin chào tình địch, hoan nghênh gia nhập.”

“Ừ, cảm ơn, cùng nhau cố lên!”

Mấy nữ sinh thở hổn hển rồi bắt đầu gian khổ tập luyện.

Tình cảm giữa fangirl của Phó Tri Duyên đều tốt như vậy sao? Lại còn cùng nhau cố lên... Diệp Gia cảm thấy bản thân giống như đang gia nhập vào nhóm người hâm mộ của một minh tinh nào đó.

Tuy nhiên vào lúc này, một nữ sinh bất ngờ hô lên: “Nam thần đến rồi!”

Theo hướng cô nàng đó chỉ, đám nữ sinh hâm mộ đồng loạt quay qua nhìn, chỉ nhìn thấy ở bãi cỏ xanh cách sân vận động không xa là Phó Tri Duyên và một cô gái đang đi tới, cô gái đó cao gầy, mái tóc xoăn dài, tuy rằng ở phía xa không nhìn quá rõ, nhưng có thể mơ hồ phân biệt được, cô gái đó vô cùng xinh đẹp.

“Tôi biết cô ta.” Một nữ sinh bên cạnh căm giận bất bình nói: “Đinh Oánh, một đàn chị nghiên cứu sinh của học viện cảnh sát, thật đáng ghét, thường hay mượn danh nghĩa thỉnh giáo câu hỏi mà quấn lấy thầy Phó, thầy Phó thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng đối với những yêu cầu hỏi bài của học sinh thì lại rất kiên nhẫn, hơn nữa cô ta là nghiên cứu sinh, cơ hội ở chung càng nhiều hơn, cho nên hai người thường xuyên qua lại, quan hệ tương đối tốt.”

Sau khi cô nàng đó nói xong, mấy nữ sinh đồng loạt nhìn Đinh Oánh bằng ánh mắt oán giận.

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đồng đều, có thể hình thành một đại doanh tình địch, nhưng một khi có ai đó được thiên vị nhiều hơn một chút, thì trong nháy mắt ngọn lửa đố kỵ sẽ bùng lên, mọi người đều cùng một nơi mà đồng nhất nhìn về phía nam thần.

“Tìm tôi ra đây có việc à?” Phó Tri Duyên không muốn đi tiếp với Đinh Oánh nữa, anh không có nhiều thời gian rảnh.

“Dạ.” Đinh Oánh đỏ mặt, cúi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng: “Là như vầy, có một chuyện em vẫn luôn muốn nói với thầy ạ.”

Phó Tri Duyên lười phải phân tích thái độ và hành động của cô ta, trong tình huống này, muốn nói chuyện gì, không nói cũng tự hiểu được.

Tay của Đinh Oánh đã mò vào trong túi xách lấy ra một bức thư màu hồng.

“Cái này...”

Phó Tri Duyên chưa kịp từ chối thì nghe thấy tiếng huýt sáo lanh lảnh từ xa truyền đến, Đinh Oanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ thể thao, gương mặt đỏ bừng đứng ở rìa sân vận động, như gần như xa mà nhìn chằm chằm cô ta.

Đúng là Diệp Gia.

Ngay sau đó, có vài cô gái khác chạy tới đứng cùng Diệp Gia, không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm vào Đinh Oánh.

Đinh Oánh mặt đỏ cả lên, cắn cắn lớp son bóng dưới môi: “Thầy Phó, chúng ta đổi qua nơi khác nói chuyện được không ạ?”

Vẻ mặt Phó Tri Duyên rõ ràng là không kiên nhẫn nữa: “Xin lỗi, hiện tại tôi rất bận.”

Nói xong anh xoay người rời đi, Đinh Oánh hơi hoảng, vội vã gọi anh lại: “Tri Duyên...”

Chao ôi... Tri Duyên cơ à.

Diệp Gia rùng mình nổi cả da gà...

“Cái đó... Em thích thầy! Em muốn làm bạn gái của thầy!” Đinh Oánh rốt cuộc cũng lớn giọng hô lên.

Trái tim của mấy cô gái đồng thời thắt lại, bọn họ nhìn chằm chằm Phó Tri Duyên, chỉ thấy sắc mặt anh u ám đến lợi hại, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với học sinh.”

Dáng vẻ của Đinh Oánh run lên, trong khoảnh khắc Phó Tri Duyên xoay người rời đi, cô ta nước mắt lưng tròng rồi đột nhiên nhìn bóng lưng anh mà suy sụp hô lên: “Nếu như em không phải là học sinh của thầy thì có thể cho em cơ hội được không?”

Thân ảnh của Phó Tri Duyên dừng lại, nhưng không nhìn cô ta, ánh mắt lướt qua cô ta rồi rơi trên người Diệp Gia.

Không sai, Diệp Gia khẳng định, anh là đang nhìn về mình.

“Không cho.” Anh tùy hứng nói.

Mẹ nó, Diệp Gia cảm thấy... bản thân nằm không thôi cũng trúng đạn.

Phó Tri Duyên đã đi được lúc lâu rồi mà Đinh Oánh vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, đứng ở sân vận động, dáng người co quắp, lẻ loi, có chút đáng thương.

Trước đây, những tình địch kia mà bị từ chối, thì tốt xấu gì cũng sẽ có nữ sinh đồng bệnh tương liên mà đi qua an ủi vài câu, nhưng bây giờ mấy cô gái đối với Đinh Oánh một chút đồng tình cũng không có, ai bảo cô ta bám víu mối quan hệ rồi đi đường tắt, trong lòng mọi người đều đã ngầm hẹn với nhau rồi, phải thật nỗ lực mới có được tư cách đi tỏ tình với giáo sư Phó, Đinh Oánh làm như vậy thì rõ ràng là phá vỡ các quy tắc đã được lập ra.

Đinh Oánh dường như cũng nhận ra ánh mắt của một số nữ sinh đang nhìn mình, cô ta có có chút tức hộc máu quay đầu lại, hung tợn mà trừng mắt bọn họ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Cút đi!”

“Ôi, nói như thế nào đây nhỉ! Sân vận động này là nhà cô mở đấy à?” Có một nữ sinh lập tức đứng ra chế nhạo cô ta: “Dữ như bà chằn thế, khó trách lại bị từ chối.”

Đinh Oánh rõ ràng là thẹn quá hóa giận: “Mấy người tưởng là bản thân mấy người tốt hơn tôi sao? Cho dù mấy người có cố gắng đến nhường nào thì kết cục cuối cùng cũng giống như tôi thôi!”

Cô ta nói ra những lời này xong, mấy nữ sinh đều im lặng hết, thực ra... trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bọn họ so với Đinh Oánh cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, bất quá nó chỉ là vấn đề về thời gian ngắn hay dài thôi.

Cô gái đang đứng dưới ánh hoàng hôn, dáng vẻ có chút đìu hiu...
Bình Luận (0)
Comment