Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 123

Kỷ Nam Thanh chợt thấy rằng phần tình yêu ẩn sâu trong trái tim mình so với cô ấy, thực sự không đáng giá nhắc tới, đặt tay lên ngực tự hỏi nếu như cô là Diệp Gia thì liệu cô có dám đâm đầu vào những nguy hiểm sắp tới trong tương lai để đi tìm kiếm một tia hy vọng còn mong manh hơn cả ảo ảnh ở Nam Thành hay không? Đáp án thực sự là khó nói.

“Cứ như vậy mà bị đá, tôi sẽ rất là mất mặt nha.” Kỷ Nam Thanh cười khổ một tiếng.

“Tiểu Nam, một năm này thật sự là cảm ơn cô nhiều.” Tần Cận kéo vành mũ xuống: “Nhưng mà những hành động sau có thể càng ngày càng nguy hiểm, bây giờ vừa khéo là cơ hội tốt, cô nên rút lui đi.”

Sự thâm tình của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, thì ắt hẳn sẽ tuyệt tình đối với tất cả những người phụ nữ còn lại.

Kỷ Nam Thanh đã sớm giác ngộ được điều này từ ngay khoảnh khắc yêu phải anh.

“Được thôi, em biết rồi.” Cô tiêu sái quay người đi, đưa lưng về phía anh mà phất phất tay: “Chúc anh may mắn, Phó đội.”

Nước mắt không chịu tranh giành thì thôi bỏ đi vậy...

-

Đêm đã khuya, Tần Cận đi vào một con hẻm nhỏ hẹp và tối, rồi tiến vào một ngôi nhà nhỏ ba tầng, ẩn mình trong bóng tối.

Không lâu sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân đều đặn, hình như còn đang ngâm nga một điệu nhạc, tâm trạng không tồi.

Lúc Mục Sâm nhìn thấy Tần Cận thì bị dọa tới mức suýt rớt đồ nhắm rượu trong tay xuống đất, thân hình bất giác run lên, mở miệng chửi: “Dm cái đồ chó đẻ, trốn ở đây hù dọa bố mày à! Chán sống rồi đúng không!”

Trong ánh đèn mờ ảo của hành lang, vết sẹo trên mặt Tần Cận trông dữ tợn như ác quỷ.

“Mục Sâm, là tớ.” Anh vừa dứt lời, Mục Sâm bất giác lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa bị ngã xuống cầu thang.

-

Trong dãy ký túc xá chật chội ngột ngạt dành cho người độc thân, một ngọn đèn duy nhất được thắp sáng trong đêm.

Mục Sâm cứ quỳ trước mặt anh, dù anh có lôi kéo thế nào thì anh ấy vẫn không chịu đứng dậy, cúi lưng khóc như một cậu bé mới lớn.

Cmn như thế này thì có chút xấu hổ lắm đấy.

“Phó đội...không ngờ cậu vẫn...vẫn còn sống...tớ quá...quá vui mừng luôn ấy!”

“Cậu đứng dậy trước đi có được không hả, tố chất đâu cả rồi?”

Đàn ông không dễ rơi lệ, huống chi là trong công việc, không thể có quá nhiều tình cảm, đối mặt với sinh tử thì chỉ có thể thờ ơ, nếu không, càng bị nghẹn nhiều thì không có biện pháp làm tốt công việc được.

Mục Sâm vẫn đang khóc, nấc từng cơn, không có cách nào bình tâm lại.

“Phó đội...tớ thật sự là bị mù mắt rồi, thế mà lại không nhận ra cậu, tớ còn còng tay cậu...hình như...hình như tớ còn đập cậu nữa!”

Đúng là có chuyện như vậy, lần trước bị đột kích ở quán bar, anh với mấy người thuộc hạ của Anh Cửu bị bắt đưa về đồn cảnh sát, chịu không ít khổ cực.

“Phó đội à...cậu xem nhiều năm như vậy tớ đã cống hiến và giữ vững tốt cương vị của mình, nếu cậu đã trở về thì đừng cho tớ ăn hành nhé, được không? Huhu...”

Tần Cận đỡ trán, thì ra là đang lo lắng vụ này.

“Được rồi.” Tần Cận đạp Mục Sâm một cái: “Đứng dậy nhanh đi, đừng bắt tớ nói lần hai.”

Mục Sâm đứng dậy, nhưng vẫn dùng sức ôm lấy anh: “Cậu vẫn còn sống, tớ cmn quá vui mừng luôn ấy!”

“Chú ý hình tượng.” Tần Cận vỗ vỗ lưng anh ấy một cách ghét bỏ.

-

Mục Sâm ủ lại chai rượu, rồi làm mấy món nhắm kèm, dọn ra bàn cho Tần Cận, hai người hàn huyên một hồi, kể lại những chuyện đã gặp phải một năm nay.

“Tần Kiên vì cứu tớ nên đã bỏ mạng ở sông Lạc Nhan.” Anh cầm ly rượu lên uống cạn: “Đêm hôm đó, mưa rất to, tớ liều mạng bò lên bờ, toàn thân bê bết máu, muốn về nhà, nhớ cô ấy...”

“Nhưng, không thể.” Anh cúi đầu, nở nụ cười bất lực, trong đôi mắt mang theo men say đầy sương mù: “Sự tình còn chưa hoàn thành, tớ không thể trở về được...”

“Phó đội.” Mục Sâm siết chặt ly rượu: “Phó đội, những năm này cậu đã làm đủ rồi, cho dù lúc này cậu có nghỉ hưu thì tuyệt đối cũng không có ai dám nói gì!”

“Phó Tri Duyên tớ chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác.”

“Vậy...Diệp Gia thì sao?” Mục Sâm nhìn khuôn mặt của anh: “Cô ấy có biết hiện tại cậu thành bộ dạng này không?”

Tần Cận chậm rãi nhắm mắt lại, lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Tớ đã gặp cô ấy rồi, cô ấy nhận ra giọng nói của tớ, nhưng không nhận ra diện mạo này, ngược lại con gái tớ...” Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười khổ.

“Vết thương trên mặt của cậu cũng là do lúc đó gây ra sao?” Mục Sâm nhìn anh, đau lòng không thôi, Phó Tri Duyên trước đây đẹp trai ngời ngời, khí chất xuất chúng, nào có như bây giờ, dữ tợn đáng sợ như vậy...

Tần Cận sờ sờ gò má của mình: “Có vết sẹo thì bị mảnh kính xe lúc nổ làm trầy xước, còn vết sẹo to này là...tớ tự mình rạch.”

Lời này vừa nói ra thì ly rượu trong tay của Mục Sâm vô ý rơi xuống đất.

Vết sẹo cắt ngang toàn khuôn mặt của anh thế mà lại do anh tự mình làm!

Mục Sâm cảm giác trái tim mình đều co thắt lại.

Hồi lâu, chỉ nghẹn ra được mấy chữ: “Phó đội...tội gì phải như vậy!”

“Đồng đội thân thiết nhất của tớ nhiều lần như vậy còn không nhận ra tớ thì...người khác sẽ càng không thể nhận ra.”

Bao gồm cả những tay buôn bán ma túy.

Mục Sâm nhìn chằm chằm Phó Tri Duyên hồi lâu, cuối cùng nói: “Không ai có thể làm giỏi công việc nằm vùng này hơn Phó đội cậu.”

“Những gì tớ sắp nói tiếp theo đây, cậu phải ghi nhớ rõ từng chữ, là đường dây hoạt động mới nhất của nhóm buôn bán ma túy của Anh Cửu, tớ cảm thấy rằng không còn bao lâu nữa sẽ có một động thái lớn.

Mục Sâm vội lấy giấy bút ra, tỉ mỉ ghi lại những gì Tần Cận nói.

Anh ấy thậm chí còn không có thời gian để kinh ngạc, rất nhiều chi tiết bao gồm cả ngoại hình, đặc điểm, phân công, còn có tính cách...anh đều nhớ kỹ rõ ràng chặt chẽ như thế.

Anh quả thực là...một cảnh sát nằm vùng giỏi nhất!

“Sau này tớ sẽ trực tiếp liên lạc với cậu, đồng thời trong cục cảnh sát cũng có người tớ không tin tưởng, thế nên cậu đừng nói với bất kỳ ai về chuyện của tớ, kể cả Diệp Gia.” Trước khi đi, anh nói với anh ấy.

Mục Sâm không hiểu: “Phó đội, ý của cậu là, trong cục có...?

“Anh Cửu dường như là biết rõ rất nhiều tình huống, thế nên tớ nghi ngờ có nội ứng, nhưng không bắt được chứng cứ, tóm lại là vẫn nên cẩn thận một chút.”
Bình Luận (0)
Comment