Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 108

Bảy năm sau.

Nghĩa trang Nam Sơn.

Mưa nhỏ tí tách, trên bậc thềm đá xám, một người phụ nữ mặc đồ đen, nhấc váy bước từng bước lên bậc thềm.

Cỏ bên ven đường trọc trụi, bó hoa cúc trong tay cô trở thành màu sáng duy nhất của bức tranh, trừ cái này ra, cả người cô đều bị bóng tối che khuất, bóng lưng dần mơ hồ.

Người đàn ông trên bia mộ có hình dáng sáng sủa, khí chất lạnh lùng, cương trực như cũ.

Mà ở bên ngôi mộ có một ngôi mộ mới, trên bia không có chữ.

Người phụ nữ cũng không thèm nhìn ngôi mộ mới, đi đến trước mộ của Phó Tri Cận, cúi người đặt bó hoa xuống, rồi lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước trên bia mộ.

“Anh hai.” Cô vừa lau giọt nước vừa nhìn dáng vẻ trẻ trung tuấn tú trong ảnh, lẩm bẩm nói, giống như là tâm sự cho anh nghe: “Anh hai, có thể trong khoảng thời gian tới Diệp Gia không tới thăm anh được rồi, em muốn...đến Nam Thành sống một một thời gian.”

Sau khi lau bia mộ xong, cô lùi lại mấy bước, mưa bay làm ướt tóc mái trên trán cô, trông khá là chật vật.

“Mọi người đều nói anh ấy chết rồi, Mục Sâm nói thế, cục Dương cũng nói thế, bây giờ ngay cả ba mẹ cũng nói thế.” Ánh mắt cô nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn ngôi mộ mới bên cạnh một cái, như thể là bị bỏng cô lập tức thu lại ánh nhìn, khom người đưa tay lên miệng, đè thấp giọng nói với bia mộ của Phó Tri Cận: “Nhưng em...”

“Không tin đâu.”

Cách đó không xa, một tia chớp xen lẫn tiếng sấm âm u xuyên thủng bầu trời.

Diệp Gia đột nhiên mỉm cười: “Anh hai, anh cũng nghĩ như vậy, phải không!”

Cỏ cây tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách đập vào những phiến đá xanh.

Trong bức ảnh đen trắng, biểu cảm của anh vẫn lãnh đạm như cũ.

“Em nói nhỏ cho anh hai nghe, em đã mua vé đi Nam Thành...em muốn đi tìm anh ấy.” Cô bí ẩn nói: “Chuyện này em chỉ nói với anh hai, ba mẹ cũng không biết, thế nên anh hai phải giữ bí mật cho em đấy nhé!”

-

Từng bước đi xuống bậc thềm, mưa càng lúc càng nặng hạt, cách đó không xa, có một bé gái đang cầm ô nhỏ không ngừng vẫy tay cười ngọt ngào với Diệp Gia.

Hai ba bước đã xuống bậc thang, Diệp Gia đi về phía bé gái, bồng nó lên: “Bánh Bao, không phải mẹ đã bảo ở trên xe đợi mẹ rồi sao.”

Bé gái có đôi mắt sáng trong veo và hàm răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, khi lần đầu tiên Diệp Gia nhìn thấy cô bé, càng cảm thấy nó giống một cái bánh bao nhỏ.

“Trong xe ngột ngạt quá, chú Trình...thúi lắm.” Bánh Bao nói chuyện còn hơi lắp bắp, khẩu ngữ không rõ ràng.

Trong chiếc xe Benz màu đen cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest mang giày da bước ra, mấy năm gần đây dáng người của hắn càng ngày càng tốt, vốn cao 1m80 to lớn, lúc này lại khoác lên bộ vest chỉnh tề, dáng người cao ráo, khí chất của một người đàn ông trưởng thành càng lộ rõ.

Diệp Gia bế Bánh Bao đi tới, Bánh Bao vòng tay ôm cổ cô, làm mặt quỷ với hắn.

“Anh làm ngạt chết Bánh Bao nhà tôi rồi!” Diệp Gia tức giận lườm hắn một cái.

“Con nhóc thúi, cứ muốn xuống xe chơi rồi còn ác nhân đi cáo trạng nữa, cắn ngược ta một cái hử.” Trình Ngộ vươn tay nhéo hai cục thịt trên má Bánh Bao: “Con bé xấu xa.”

“Á, chú Trình, người xấu!” Bánh Bao nhăn mặt nhíu mày.

Diệp Gia đặt Bánh bao ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn cẩn thận cho bé, giọng điệu như là nói giỡn: “Bánh Bao, không phải chú Trình, là bác Trình mới đúng!”

Bánh Bao học theo, giọng nói non chẹt hô to: “Bác Trình.”

Trình Ngộ ngồi ở ghế lái, oán hận mà quay đầu trừng Bánh Bao một cái: “Chú không già đến như vậy.”

Quả thật là vậy, những năm này, Trình Ngộ đã trưởng thành vượt bậc, trông trẻ hơn, sự nghiệp thành công cũng giúp hắn tràn đầy năng lượng hơn.

ở ghế sau xe, nếu không chú ý thì thật sự không thể phát hiện ra có một cậu bé yên yên lặng lặng ngồi ở đó, cỡ tuổi với Bánh Bao, mắt mày giống đến chín phần.

“Anh hai ơi, chú Trình tặng cho em con búp bê Tây Dương nè, đẹp không anh?” Bánh Bao hỏi cậu nhóc ngồi bên cạnh.

Cậu nhóc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cô bé hỏi liền mở mắt, nhìn con búp bê Barbie trong tay Bánh bao, váy vóc lộng lẫy phức tạp, là hàng xịn đắt tiền.

“Xấu.” Cậu nhóc lãnh đạm nói xong, liền dời mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe.

“A Thời, không được bắt nạt em gái!” Diệp Gia ngồi ở ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa dặn dò cậu con trai.

Trình Ngộ lại lấy từ trong cốp xe sau ra một chiếc máy bay điều khiển từ xa, đưa cho cậu nhóc: “A Thời cũng có, có thể điều khiển máy bay bay lên trời nha, bản gốc của Mỹ đấy.”

Phó Thời chỉ liếc nhẹ một cái, trong ánh mắt tuy có lóe sáng lên, nhưng chỉ là thoáng qua.

“Không thích.” Cậu khẽ bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác.

“Phó Thời, sao lại không lễ phép như thế.” Diệp Gia quay đầu nhìn cậu một cách nghiêm khắc, lúc này Phó Thời mới nhận lấy hộp đồ chơi, nhìn hình chiếc máy bay trên hộp, trên mặt cậu lộ chút vẻ xúc động, có điều vẫn làm mình làm mẩy mà vứt hộp đồ chơi qua một bên.

“Con phải đáp lại như thế nào?” Diệp Gia lại hỏi.

“Cảm ơn...bác Trình.” Phó Thời cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Trình Ngộ thừa biết tính cách của cậu như vậy rồi nên cũng không so đo, khởi động xe chạy đi.

“Chuyến đi Mỹ lần này thế nào rồi?”

“Ổn thỏa cả rồi, hai tháng sau có thể niêm yết chuỗi Tri Vị Hiên trên sàn giao dịch chứng khoán NewYork.”

Diệp Gia gật đầu: “Để anh tự mình chạy tới chạy lui, vất vả rồi.”

“ ‘Bà chủ’ là em đây cũng không quan tâm đến chuyện của công ty thì đương nhiên anh phải cực khổ thêm tí rồi.” Trình Ngộ cười ha hả nói.

“Đùa gì vậy!” Điệu bộ của Diệp Gia trở nên nghiêm túc, đảo mắt nhìn hai đứa trẻ ngồi phía sau, bọn nhóc đang chăm chú nghịch đồ chơi, không hề để ý đến lời nói của Trình Ngộ.

“Coi như là anh nói sai.” Trình Ngộ lập tức đổi lời: “Phó tổng, Diệp tổng, được rồi chứ gì.”

Diệp Gia không đáp lại nữa, ngước mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, không lâu sau, xe dừng lại trước một ngôi biệt thự nhỏ, Diệp Gia kêu Phó Thời dắt Bánh Bao vào nhà, trong xe chỉ còn lại cô và Trình Ngộ.

“Việc đó...” Cô gấp không chờ nổi muốn mở miệng nói, Trình ngộ châm một điếu thuốc, nhàn nhạt nói tiếp câu chuyện: “Đã nhờ rất nhiều mối quan hệ, nghe ngóng khắp nơi, thậm chí là trả rất nhiều tiền để thuê đội cứu hộ, nhưng kết quả...”
Bình Luận (0)
Comment