Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 96

Lý Thúy Lan không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: “Đã kết hôn thời gian cũng không ngắn, làm sao mà bụng cô ta một chút động tĩnh cũng đều không có vậy? Không phải là có vấn đề gì đấy chứ?”

Cô ấy vừa nói ra lời làm cho trong lòng Tưởng Ngọc Trân không khỏi chạnh lại, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu lại trầm giọng nói: “Cô nói vậy là có ý gì thế?”

Lý Thúy Lan vẻ mặt mờ mịt quay đầu, nhìn mặt Tưởng Ngọc Trân rồi mới nhớ tới, cô ta kết hôn với Chu Bình An so với Sơn Trà và Tạ Tri Viễn còn sớm hơn, Sơn Trà không động tĩnh, bụng Tưởng Ngọc Trân cũng không phồng lên tí nào.

Cô ta lại nhanh chóng xua tay nói: “Hai người không phải là tình huống đặc thù sao, Bình An ở bộ đội không thấy mặt đâu, nói nữa, cũng không phải còn có bọn Minh Quân Minh Kiệt...”

Lý Thúy Lan vốn dĩ đang muốn giải thích, kết quả càng nói sắc mặt Tưởng Ngọc Trân càng đen lại, cô ấy lại vội duỗi tay đánh miệng mình một chút.

“Được rồi, tôi không nói nữa, tôi sẽ không nói nữa, nhưng cô ngàn vạn lần cũng đừng để ở trong lòng nha.”

Nói xong cũng không dám buôn dưa lê việc Sơn Trà không mang thai nữa, lẳng lặng đứng ở trước mặt Tưởng Ngọc Trân không nói chuyện nữa.

Tưởng Ngọc Trân vốn dĩ tâm tình đang rất tốt, bị Lý Thúy Lan nói như thế ngay lập tức đã tan bảy tám phần rồi, quay đầu lại xem Sơn Trà và Tạ Tri Viễn đứng chung một chỗ vừa nói vừa cười, trong lòng cô ta lại càng thêm hụt hẫng.

Xe gần tới, Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn dẫn đầu lên xe, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan theo sát sau đó, đều ở trên xe tìm một chỗ ngồi.

Bốn chỗ ngồi cách nhau cũng kkhông xa, Tạ Tri Viễn đem vị trí dựa cửa sổ nhường cho Sơn Trà ngồi, còn mở cửa sổ ra một chút, làm không khí mát mẻ có thể tiến vào, còn mình thì ngồi ở bên cạnh Sơn Trà, để cho Sơn Trà dựa vào trên vai anh mà nhắm mắt ngủ.

“Xấu hổ không biết xấu hổ mà, trước bàn dân thiên hạ vậy mà lại dựa dựa vào nhau, thật không biết xấu hổ.”

Lý Thúy Lan biết lời vừa rồi của mình đã nói sai rồi, lúc này nhanh chóng nhỏ giọng tìm lời nói bậy về Tạ Tri Viễn cùng với Sơn Trà ở trước mặt Tưởng Ngọc Trân.

Tưởng Ngọc Trân hừ một tiếng: “Cô ta không phải vẫn luôn có dáng vẻ như thế này sao? Kiêu ngạo đến như vậy để làm gì, người không biết còn tưởng rằng cô ta là đại tiểu thư nào đó ở trong thành đấy, chỉ tiếc có có lòng nhưng không có mệnh tốt, Tạ Tri Viễn có chiều chuộng cô ta thì lại như thế nào, có thể dựa này việc này để no bụng được sao?”

Lý Thúy Lan nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ cô ta nói rất đúng.

Hai người nhỏ giọng nói thầm cũng không có mang đến bất luận ảnh hưởng gì tới Sơn Trà cả, bọn họ vừa mới đi đến nhà Vương Ái Hồng, mẹ Vương Ái Hồng thấy cô không ăn cơm sáng nên đã làm cho cô hai cái bánh trứng, dùng giấy dầu bao lại để cô có thể ăn ở trên đường, bánh trứng có hành băm nhỏ, mềm mụp béo ngậy, bất quá hôm nay đi quá sớm nên lúc này Sơn Trà không có ăn uống gì, cũng chỉ ăn hai ngụm, còn dư lại tất cả đều để cho Tạ Tri Viễn ăn luôn.

Tạ Tri Viễn thấy cô không ăn là mấy, nắm tay Sơn Trà chà xát nói: “Em không phải thích món canh thịt dê của nhà kia hay sao? Chờ chúng ta làm xong việc rồi đi ăn đi.”

Sơn Trà gật gật đầu: “Được thôi.”

Sau đó liền dựa vào bả vai Tạ Tri Viễn rồi nhắm hai mắt lại.

Dọc theo đường đi Tạ Tri Viễn đi đều giống như cái gối đầu, nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích quá mức, làm cho Tưởng Ngọc Trân cùng với Lý Thúy Lan nhìn đến mức cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có điều hai người ai cũng không thèm để ý bọn họ, xe vừa đến trong thành, Tạ Tri Viễn đã dẫn Sơn Trà đi ngân hàng trước.

Hai người họ đã gửi tiết kiệm theo hướng dẫn của nhân viên ngân hàng, vì không có nhiều người gửi tiền trong những ngày này, nên số tiền lớn của họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý, đến khi bọn họ ra khỏi cửa nhân viên vẫn còn đang rất vui vẻ mà đưa bọn họ ra khỏi cửa.

Mới vừa đem bọn họ đưa đến cửa, Tưởng Ngọc Trân cùng với Lý Thúy Lan cũng đã tới rồi, nhìn nhân viên đối xử với Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn vô cùng tôn kính, vẻ mặt Tưởng Ngọc Trân nghi hoặc hỏi: “Hai ngươi tới chỗ này để làm cái gì?”

Sơn Trà giống như đang nhìn một trò cười nhìn cô ta rồi nói: “Liên quan gì đến chị hay sao?”

Tưởng Ngọc Trân bị lời mà cô nói làm cho sắc mặt cứng đờ, sau đó làm trò ở trước mặt Sơn Trà nổi giận đùng đùng từ túi áo móc ra một cuốn sổ tiết kiệm trong túi, quay đầu nhìn về nhân viên ngân hàng hét lên: “Tôi muốn rút tiền.”

Tuy rằng bầu không khí của cô ta cùng với Sơn Trà không đúng lắm, nhưng dù sao hai người cũng đã trò chuyện, nhân viên cho rằng cô ta cùng với Sơn Trà một khách hàng lớn này là bạn bè, lại còn thấy cô ta có thể móc ra một cuốn sổ tiết kiệm, nghĩ đây cũng là một người có tiền, thế là nhanh chóng dùng gương mặt nhiệt tình đón người đi vào.

“Tới đây tới đây, mời vào bên trong.”

Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan làm sao mà đã hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, liếc mắt nhìn Sơn Trà một cái, sau đó vô cùng kiêu căng ngạo mạn đi vào.

Sơn Trà vốn dĩ đã đi ra cửa, thấy cô ta bày ra dáng vẻ này cô lại lôi kéo tay áo Tạ Tri Viễn.

“Từ từ hẵn đi, em muốn xem một trò hay.”

Vào lần trước khi đi cô đã nhờ Trương Hỉ Muội giúp cô tặng Tưởng Ngọc Trân một món quà lớn, hiện tại thời gian không sai biệt lắm cũng đã tới lúc có thể thu hoạch rồi.

Tạ Tri Viễn thấy khóe miệng cô lộ ra một nụ cười xấu xa quen thuộc, anh vừa nhìn đã biết trong lòng cô vợ nhà mình nhất định lại nảy ra chủ ý xấu gì rồi, có điều cái gì anh cũng chưa nói, thấy Sơn Trà hứng thú như vậy, cũng hoàn toàn không để cho cô phải mất hứng, đi theo Sơn Trà lại lần nữa đi vào ngân hàng.

Khoé mắt Tưởng Ngọc Trân nhìn thấy Sơn Trà không đi, tức khắc trong lòng càng thêm đắc ý.

Như thế nào? Chưa thấy qua loại sổ tiết kiệm này đi đúng không, đắc ý cái gì chứ, còn không phải là cái đồ nhà quê hay sao.

Tưởng Ngọc Trân nghĩ, ngưỡng cằm đắc ý dào dạt đem sổ tiết kiệm đưa cho nhân viên trên quầy hàng, lại dùng âm thanh để cho mọi người đều nghe được mà nói: “Trước tiên giúp tôi lấy một trăm đồng đi, tôi đang chờ để sử dụng đây.”

Nhân viên liên tục gật đầu, cười đem sổ tiết kiệm nhận qua đó, sau một hồi thao tác, gương mặt tươi cười của nhân viên biến thành dáng vẻ nghi hoặc, nhìn gương mặt Tưởng Ngọc Trân đang đắc ý dào dạt rồi mới nói: “Thật ngại quá đồng chí, sổ tiết kiệm này của cô không có một trăm đồng.”
Bình Luận (0)
Comment