Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 113

Chờ chị dâu Hà đọc xong, vẻ mặt nóng lòng muốn thử của mọi người lập tức trở nên có chút do dự.

“Buổi sáng từ tám giờ đến mười hai giờ, buổi chiều từ hai giờ đến sáu giờ, một ngày làm gì mà có nhiều thời gian đến thế chứ?”

“Hơn nữa trong lúc làm việc còn không cho phép về nhà, vậy nếu như có chuyện gì thì làm sao đây?”

“Thế này mùa đông thì còn đỡ, chứ vào xuân rồi thì còn phải làm việc đồng áng nữa chứ, tận tám tiếng liền thế này, việc đồng áng chẳng lẽ lại giao hết cho mấy người còn lại trong nhà tôi làm à?”

Mọi người ai nấy đều có nghi hoặc của mình, Sơn Trà cũng không giải thích, lần này cô tuyển nhân viên điều kiện yêu cầu cũng không ít, hơn nữa đã cực kỳ nghiêm túc viết rõ nếu không tuân thủ sẽ bị trừ tiền lương hoặc là bị sa thải.

Người trong thôn vốn dĩ chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, trong lòng mới vừa bốc lên hứng thú đã bị từng điều kiện tuyển nhân viên này của Sơn Trà dọa sợ.

Những người này vừa rồi còn nghĩ làm gần như thế thì vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể thuận tiện làm việc trông con nữa, kết quả lại nghiêm khắc như thế, phàm là nhà nào có con nhỏ thì rõ ràng là không làm được rồi, thế này thì còn làm ăn gì được nữa chứ?

“Em dâu Sơn Trà à, điều kiện này không thể sửa lại được sao? Thời gian thế này cũng quá dài, công việc đồng áng lấy ai làm bây giờ?”

Sơn Trà cười tủm tỉm cự tuyệt.

“Chị dâu, điều kiện chính là điều kiện như thế, sửa thì chắc chắn là không sửa được rồi, mọi người có thể trở về thử thương lượng xem sao, cũng không nóng vội, thương lượng xong trong hai ngày này là được.”

Sơn Trà vừa nói như thế xong, cũng lập tức hoàn toàn phá vỡ tính toán trong lòng mọi người, biết rằng Sơn Trà chắc chắn sẽ không sửa lại điều kiện tuyển nhân công này, người do dự lập tức càng nhiều thêm.

“Nhà em còn có chút chuyện nữa, các chị cứ thương lượng, nếu như được thì bớt chút thời gian tới đây nói với em một tiếng, chúng em đi trước đây.”

Sơn Trà cũng không để bụng vẻ mặt của mọi người đều từ hưng phấn biến thành do dự, lại cùng mọi người chào hỏi xong thì dẫn theo Trương Hỉ Muội rời đi.

Trên đường trở về, Trương Hỉ Muội mới nhịn không được hỏi: “Sao em không nói về chuyện tiền công với bọn họ chứ? Tuy rằng điều kiện kia của em có chút nghiêm khắc nhưng tiền lương cao mà, ngày đó chị nói với hai cô chị em kia xong, tụi nó lập tức phấn khích cực kỳ, trở về vừa mới mở miệng ra nói, người trong nhà liền thúc giục tụi nó nhận lời chị, nói là đều đồng ý.”

Phải biết rằng Sơn Trà một tháng trả sáu mươi đồng tiền lận đó, còn có tiền thưởng chuyên cần cùng với trợ cấp gì gì đó nữa, thật ra cô ấy nghe cũng không hiểu lắm, chỉ biết lung tung rối loạn tính toán được một tháng có thể có bảy tám chục đồng tiền đó!

Bây giờ trong thành phố một công nhân có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đó quả chính là bát sắt quốc gia mà! Phải đọc sách bao nhiêu năm mới có thể có được tiền đồ lớn như thế, kiếm được nhiều tiền như thế. Mà bây giờ bọn họ chỉ cần ở cửa nhà, là có thể kiếm được số tiền lương bằng với công nhân ở trên thành phố, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn một chút, đây chính là cơ hội tốt trời cho đó, nếu như nói với bọn họ, mọi người chắc chắn sẽ tranh giành đến vỡ đầu, chứ sẽ còn do do dự dự giống như bây giờ sao?

Sơn Trà vừa dẫn cô ấy vào phòng, vừa nói: “Là em cố ý không nói đấy, nếu như bọn họ muốn đến thì tiền công bao nhiêu cũng sẽ đến thôi, còn nếu như không muốn, có tới vì tiền thì về sau cũng sẽ bởi vì chuyện trong nhà mà phát sinh phiền toái.”

Thời gian này cô nhìn như hà khắc, thật ra đã cực kỳ có lương tâm, mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm chỉ cần làm việc tám tiếng, nếu như thời gian tám tiếng này chỉ bởi vì mấy chuyện như vậy mà không làm được, vậy thì về sau có đi làm thật cũng là một sự phiền toái.

Hơn nữa nếu như trong nhà thật sự hoàn toàn không ủng hộ, bị điều kiện này của cô làm lu mờ, cũng khá tốt, tránh cho đến lúc đó lại đông xả tây xả cho cô tìm phiền toái.

Cô tuyển chính là công nhân làm việc chứ không phải làm từ thiện, nếu là tới vì tiền thì sau này lại xảy ra chuyện nọ chuyện kia, không phải càng rắc rối sao.

Trương Hỉ Muội cũng không phải người không có đầu óc, Sơn Trà vừa nói, cô ấy lập tức liền hiểu ra, vừa gật đầu vừa nói lời khen ngợi với bà Lưu ở trong sân: “Sơn Trà này đầu óc quả nhiên thông minh, ngay cả cháu đây, cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy.”

Bà Lưu chỉ nghe được nửa lời nói, không rõ nguyên do nhưng nghe Trương Hỉ Muội khen Sơn Trà thông minh, cũng nhanh chóng cười phụ họa nói: “Đúng vậy, con nhóc Sơn Trà này đúng là rất thông minh.”

Khen xong rồi lại quay đầu nhìn về phía Sơn Trà: “ngày hôm qua không phải cháu nói muốn ăn bánh bao sao? Bà chưng trong nồi rồi ấy, bây giờ chắc cũng chín rồi, Hỉ Muội cháu cũng đừng đi vội, bà chưng nhiều, ở lại cùng nhau ăn đi.”

Trương Hỉ Muội liên tục xua tay: “Thôi bà ạ, bà với Sơn Trà ăn là được, lúc cháu ra ngoài, ông chồng nhà cháu cũng đã chuẩn bị làm cơm rồi, cháu trở về cũng là nóng hổi.”

Bà Lưu thấy khuyên không được, cũng không bắt ép: “Thế để bà gói cho cháu mấy cái, cháu mang về mà ăn.”

Trương Hỉ Muội còn muốn từ chối, Sơn Trà từ trong phòng bếp đi ra nói: “Chị cũng đừng khách sáo, bà chưng hành tây bánh bao thịt, vỏ mỏng nhân to thơm cực kỳ, nếu mà chị không ăn, thì cứ cầm về cho anh Lưu ăn, khách sáo với bà làm cái gì?”

Trương Hỉ Muội vừa nghe lời này của Sơn Trà, mới không khách sáo nữa, nói: “Vậy chị gói mấy cái mang về ăn, nhà chị cũng đã lâu rồi chưa gói bánh bao thịt.”

Bánh bao thịt này so với sủi cảo còn nhiều thịt hơn, tuy rằng bây giờ cô ấy đi theo Sơn Trà kiếm được không ít tiền, nhưng cũng không nỡ bỏ ra tiêu, luôn muốn đem tiền tích cóp dùng ở trên lưỡi dao, bánh bao thịt này để dịp Tết ăn thì còn được, chứ ngày thường cô ấy thật đúng là không nỡ ăn.

Có điều thèm thì thèm, cô ấy cũng không có mặt mũi xin nhiều, dù sao người bà Lưu làm cũng là để cho Sơn Trà.

Để bà Lưu gói cho cô ấy hai cái rồi không lấy nữa, nói lời tạm biệt với hai người xong, liền bưng chén đi trở về.
Bình Luận (0)
Comment