Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế

Chương 25

Thời đại này, trứng gà rất quý hiếm lạ, gia đình thiếu điều kiện, một quả trứng luộc thậm chí mấy đứa nhỏ chia nhau ăn.

Bởi vậy, phần lớn người ta sẽ không để đứa nhỏ bóc vỏ trứng gà, đứa nhỏ chân tay vụng về, nếu bóc trứng gà dính với vỏ, chẳng phải là rất lãng phí?

“Dữu Dữu sẽ không ăn bậy đồ ăn của người khác, cũng không phải kẻ trộm.” Dữu Dữu dùng ánh mắt giống như khẩn cầu nhìn Hà Thanh Miêu, nghiêm túc bày tỏ lập trường của mình.

Hai chữ tên trộm này, đối với đứa nhỏ mà nói, quá nặng…

Hà Thanh Miêu không khỏi đau lòng đứa nhỏ này.

“A ——” Một tiếng thét chói tai, Mạnh Kim Ngọc không biết khi nào thì vào phòng bếp.

Mọi người vội vàng cùng đi qua.

Liếc mắt một cái trông thấy bột trên mặt đất, tất cả mọi người cứng lại rồi.

Đó là sữa lúa mạch nguyên chất bị làm đổ!

Tình tiết giống y như đúc trong nội dung truyện gốc.

Trong nội dung truyện gốc, trước tiên mẹ kế cho Dữu Dữu ăn trứng gà, sau khi cán bộ thôn tới lại làm bộ đi vào phòng bếp, nhìn thấy một đống sữa lúa mạch nguyên chất đã sớm chuẩn bị tốt thét chói tai.

Từ đó, trong nội dung truyện gốc, Dữu Dữu phải chịu nỗi oan này.

“Đứa nhỏ này tâm nhãn xấu xa, ghen tị anh trai chị gái có sữa lúa mạch nguyên chất uống, cho nên cố ý làm đổ. Trứng gà cũng giống vậy, nó ——” Hốc mắt của Mạnh Kim Ngọc rơm rớm nước mắt.

“Là chính bà ta làm!” Dữu Dữu thậm chí không hề nghĩ ngợi, lớn tiếng nói.

Những người lớn nửa tin nửa ngờ.

Sữa lúa mạch nguyên chất rất đắt tiền, từ trước đến nay Mạnh Kim Ngọc cần kiệm chăm lo gia đình, sao có thể làm như vậy?

“Bà ta không cho Dữu Dữu uống sữa lúa mạch nguyên chất, nhưng anh trai chị gái uống sữa lúa mạch nguyên chất, Dữu Dữu cũng rất vui vẻ.” Đôi mắt của Dữu Dữu trông mong nhìn các người lớn: “Dữu Dữu không phải đứa nhỏ hư.”

Ánh mắt của đứa nhỏ trong suốt, đó không phải ánh mắt tác oai tác quái.

Hà Thanh Miêu đi từng bước về phía trước, đi đến bên cạnh Mạnh Kim Ngọc, nhẹ nhàng túm góc áo của cô ta: “Đây là cái gì?”

Bột phấn màu trắng ngà, dính ở trên khe cúc áo của quần áo vải thô.

Mạnh Kim Ngọc sửng sốt: “Đây là ——”

“Không phải cô vừa mới tiến vào sao? Còn chưa bắt đầu quét dọn, trên người đã dính rồi?” Giọng điệu của Hà Thanh Miêu lạnh như băng.

“Không phải, tôi ——” Mạnh Kim Ngọc vừa muốn phủ nhận, lại bị đánh gãy.

Hà Thanh Miêu nắm lấy cổ tay cô ta một phen, ngửi lòng bàn tay cô ta: “Đây không phải mùi sữa lúa mạch nguyên chất thì là cái gì?”

Dữu Dữu lập tức hiểu ngay, mở ra tay nhỏ đầy thịt, đưa tới trước mặt Hà Thanh Miêu: “Chủ nhiệm, tay nhỏ của Dữu Dữu không chạm vào sữa lúa mạch nguyên chất.”

Chị dâu hai Khương ngửi tay nhỏ của Dữu Dữu, không dám tin nhìn Mạnh Kim Ngọc: “Em có âm mưu gì? Mấy đồng tiền đó, nếu em không hiếm lạ, cho Đại Cường nhà chị uống cũng được!”

“Tôi không làm như vậy!” Mạnh Kim Ngọc đương nhiên không thừa nhận: “Đúng vậy, tôi có âm mưu gì chứ? Con bé là con gái tôi, lẽ nào tôi còn tính kế nó?”

“Vậy lẽ nào là hai đứa bé kết phường vu vạ cô?” Hà Thanh Miêu cười lạnh.

Dữu Dữu nhìn thấy bộ dáng chính khí của chủ nhiệm Hà, xê dịch về phía bên cạnh cô ấy, tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của cô ấy.

Thấy đứa nhỏ ỷ lại mình như thế, Hà Thanh Miêu càng cảm thấy đáng thương: “Vốn đây là chuyện nhà, nhưng nói dối thành nghiện chính là vấn đề rất lớn về thái độ làm người của cô, phải nhận phê bình giáo dục. Đồng chí Mạnh, cô là thôn dân của thôn chúng tôi, là đội viên đội sản xuất, hôm nay nếu tôi báo lên, việc này sẽ không thể bỏ qua như vậy, trên đại hội thôn dân kế tiếp, cô phải kiểm điểm trước toàn thôn dân.”

“Không phải, tôi thực sự không có lý do làm như vậy.” Mạnh Kim Ngọc sốt ruột giải thích.

Ghét bỏ nơi đáy mắt Hà Thanh Miêu rất rõ ràng: “Không phải là bởi vì lần trước chuyện đứa nhỏ giặt quần áo cho cô bị người ta phát hiện sao? Con bé hại cô không có cách nào tiến vào Hội Liên hiệp Phụ nữ làm việc, cô cứ như vậy ghi hận trong lòng, trăm phương ngàn kế để đứa nhỏ ăn trứng gà mấy ngày, lại làm đổ sữa lúa mạch nguyên chất, còn mời chúng tôi đến. Cô đây là muốn cho đứa nhỏ bị các bà và bác lột một tầng da à!”

“Đây đều là việc nhỏ, tôi thực sự không đến mức ——” Mạnh Kim Ngọc thật sự sợ, giọng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở.

“Bình thường bị tóm đi lao động cải tạo, ăn súng, tất cả đều nói mình không có lý do gì phạm tội! Nhưng trên thực tế, người xấu làm chuyện xấu cần lý do sao?” Sắc mặt của bí thư chi bộ thôn khó coi.

“Tôi ——”
Bình Luận (0)
Comment