Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng

Chương 32


"Hải Sinh, sao rồi? Con bé kia có mủi lòng rồi nói không lấy tiền không?"Mẹ Ninh Hải Sinh - Hầu Kim Chi nhìn thấy gã trở về thì khẩn trương hỏi.

Ngay từ đầu, lúc con bà ta nói đã để mắt tới một cô gái trong thành, thì bà ta đã lo về chuyện tiền nợ nhà họ Lữ.

Lúc ấy, con bà ta nói đã có nó lo, cho nên bà ta không để tâm nữa.

Hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta không biết con bé nhà họ Lữ kia có ý định gì?"Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa.

Nếu Lữ Nhã Hạm tới đòi tiền, thì mẹ cứ bảo là chờ con trở về!"Ninh Hải Sinh âm thầm cử động bả vai bị Cố Quốc Cường đánh.

Gã quả thực không ngờ Cố Quốc Cường lại xuống tay nặng như thế, chỉ là nghĩ tới tiền để ngày mai gã vào thành đã không còn, trong lòng gã liền không nhịn được mà đau lòng.

"Đúng rồi, mẹ, trong tay mẹ còn tiền không?"Bỗng nhiên Ninh Hải Sinh nhớ ra trong tay không còn tiền nữa rồi.


Không có tiền đại biểu không thể dỗ Hạ Tư Đồng vui vẻ.

Nếu Hạ Tư Đồng không vui, vậy thì chuyện vào thành của gã có lẽ sẽ thất bại.

"Tiền đưa cho con hôm nay đâu rồi?"Hầu Kim Chi vừa lấy tiền vừa đau lòng hỏi.

Buổi sáng bà ta vừa mới đưa cho Hải Sinh ba mươi đồng, sao tới giờ đã hết sạch rồi?"Trả lại cho Lữ Nhã Hạm rồi!"Ba mươi đồng đấy, đó chính là tiền để gã lấy lòng Hạ Tư Đồng đấy.

Nghĩ tới số tiền kia bây giờ đã là của Lữ Nhã Hạm, trong lòng Ninh Hải Sinh liền có chút tức giận.

"Con nói con đi, rốt cuộc là con đang nghĩ cái gì thế hả?"Hầu Kim Chi nhìn thấy con trai có vẻ tức giận, nhịn không được nói.

Lúc đầu là do nhà bọn họ hết tiền mới qua mượn nhà họ Lữ, chỉ là hai vợ chồng nhà họ Lữ từ đó tới giờ cũng không nhắc tới chuyện trả tiền, nên dần dần, cứ trong nhà có chuyện là bọn họ lại theo thói quen đi vay tiền nhà họ Lữ, còn tiền nhà mình kiếm ra thì chậm rãi tích góp lại.

Vì thế đến chính họ cũng không ngờ, mượn lâu ngày tích lại sẽ nhiều như vậy?"Mẹ, con phải vào thành, con là học sinh trung học, chỉ cần có thể vào được nhà máy, sau này chắc chắn con sẽ là người ăn lương nhà nước.

Tới lúc đó là con có thể báo hiếu cha mẹ được rồi!"Ninh Hải Sinh cười nói.

Vừa nghĩ tới chuyện bản thân sắp được vào thành, gã liền nhịn không được cảm thấy vui vẻ.

Mỗi tháng được phát tiền lương, còn có đủ loại phiếu định mức, gã không cần phải sống trong cái thôn này nữa.

"Thế tiền nợ nhà họ Lữ thì sao?"Hầu Kim Chi vẫn không thôi lo lắng.


Hiện tại là nhà bọn họ nợ tiền không trả, chỉ là tình huống hai nhà bây giờ đã không còn như xưa.

Trước kia, đứa nhỏ của hai nhà đính hôn, người lớn nhà họ Lữ đã mất, vậy thì sau này toàn bộ nhà họ Lữ đều là của con trai mình rồi.

Nhưng nếu con mình với cô gái trong thành thực sự thành đôi, vậy thì bà ta ở trong thôn sẽ không giống như bây giờ nữa.

Vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày ra ngoài đều được người người khen ngợi, Hầu Kim Chi chỉ nghĩ thôi đã muốn cười.

Chỉ là nhớ tới khoản nợ nhà họ Lữ, nụ cười trên mặt Hầu Kim Chi tức thì héo đi nhiều.

Nhiều tiền như vậy, nếu trả hết cho nhà họ Lữ, thì coi như tiền mua quan tài của hai thân già bọn họ cũng phải góp vào.

"Con sẽ xử lý!"Ninh Hải Sinh suy nghĩ một chút rồi nói.

Trong suy nghĩ của gã, sự khác thường của Lữ Nhã Hạm ngày hôm nay là do bị gã từ hôn mà ra, qua vài ngày chắc hẳn sẽ tốt hơn.

Gã có lòng tin với bản thân, mà tình cảm của Lữ Nhã Hạm đối với gã lúc trước cũng không phải giả vờ.


Còn về phần người đàn ông tham gia quân ngũ kia, Ninh Hải Sinh trực tiếp lựa chọn quên đi.

Lữ Nhã Hạm để cho tên lính kia ôm trở về nhà cũng là để k1ch thích gã, nên mới làm như vậy.

Hơn nữa, gã không tin, người nhà của tên tham gia quân ngũ kia sẽ đồng ý cho hắn cưới một người phụ nữ bị từ hôn, hơn nữa còn là người phụ nữ có thanh danh không tốt.

Lữ Nhã Hạm không biết những suy nghĩ trong lòng Ninh Hải Sinh.

Nếu cô biết, chắc hẳn cô sẽ cười thẳng vào mặt gã.

Rốt cuộc da mặt Ninh Hải Sinh dày cỡ nào, mà lại có thể tự cho mình là đúng như vậy hả!.

Bình Luận (0)
Comment