Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 37


Trần Tông là thợ săn giỏi nhất vùng, tháng chạp hàng năm đều dẫn tất cả mọi người lên núi mấy ngày, năm nay vì phải tiếp đón con gái của Đức Mậu nên chậm hơn mấy năm trước, vài thôn dân đều đến tìm ông ấy hỏi thăm tình hình.

"Vậy sáu giờ sáng ngày kia tập trung tại nhà tôi.

" Trần Tông tự rót cho mình một tách trà, trực tiếp đưa ra quyết định.

"Được! Năm nay cho thêm hai thanh niên trí thức đi cùng nữa, dân thành thị yếu ớt, đến lúc đó cậu nhớ để mắt đến, đừng để bọn họ xảy ra chuyện gì.

""Ừ! ""Ông ơi, có điện thoại.


" Một cậu nhóc tám chín tuổi không sợ lạnh, cả người lạnh lẽo thấu xương xông vào phòng hô lên.

Lão bí thư gõ gõ tẩu thuốc trên bàn, đứng dậy chắp tay sau lưng đi ra ngoài, mấy người Trần Lộng Mặc cũng đi theo.

Là điện thoại của Trần Vũ Văn!Giọng nói bên trong điện thoại vang lên rất rõ ràng, Trần Lộng Mặc đứng bên cạnh, nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện.

Giọng nói của anh trai cùng cha khác mẹ rất êm tai, nhất là khi nghe anh ấy nói cha mẹ không bị điều đến nơi có hoàn cảnh ác liệt, mà chỉ đến tỉnh H học thống nhất quản lý, cô lại càng cảm thấy giọng nói của anh ấy trong sáng dễ chịu.

Trần Lộng Mặc dựa sát vào mẹ Thu Hoa, vô thức tựa đầu vào vai bà ấy, lắng nghe anh cả mô tả đơn giản rõ ràng về tình hình chung của cha mẹ sau khi đến tỉnh H.


Quản lý quân sự hóa, tham gia các lớp học tư tưởng và chính trị, đọc các tác phẩm của Mao và viết bản tự phê bình! Mặc dù nghe có vẻ rất không tự do, nhưng tốt hơn nhiều so với những gì Trần Lộng Mặc nghĩ.

Đương nhiên, những điều tốt đẹp này chỉ là nghe nói.

Cô nghĩ có lẽ mình nên tìm cơ hội để tận mắt chứng kiến! "Duật Duật muốn nói chuyện với anh cả không?" Biết được tin tức mình cần, Tào Thu Hoa mới báo chuyện của con gái cho con cả, tiết kiệm thời gian đưa điện thoại cho ba cha con.

Trần Lộng Mặc lấy lại tinh thần, chần chờ mấy giây mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Để sau đi ạ, con muốn viết thư cho anh cả trước, mẹ Thu Hoa, mẹ nói rõ cho con biết được không, anh cả nhận ân tình của ai vậy ạ?"Tào Thu Hoa vỗ bờ vai yếu ớt của cô gái nhỏ, có chút buồn cười nói: "Con bé này, quan tâm nhiều chuyện thật đó! Cậu ấy là Thiệu Tranh, bạn của anh cả con! "Một bên khác.

Nghe mẹ nói, Trần Vũ Văn mới biết cô em gái cùng cha khác mẹ chưa từng gặp mặt đã được đưa đến thôn Sơn Thuận, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

.

Bình Luận (0)
Comment