Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 59


Editor: Sweetie
Bữa cơm hôm nay tất cả mọi người ăn đều đặc biệt vui vẻ thỏa mãn.
Ăn cơm xong, Hàn Liệt liền đứng lên chuẩn bị đi rửa chén, Liễu Tố Tố chưa kịp nói gì, Tiểu Lộ đã lập tức đứng lên∶ “Chú Hàn, để con làm, con rửa chén sạch lắm!”
Hàn Liệt cười lắc đầu, định nói mình làm được, cho Tiểu Lộ đi nghỉ ngơi, lại đột nhiên bị Liễu Tố Tố đập một cái.
Bấy giờ anh mới nhớ ra, bọn họ dùng lý do anh bị thương, cần người giúp đỡ mới lừa được Tiểu Lộ đến đây, nếu không cho thằng bé làm gì, chắc chắn nó sẽ nghi ngờ, cũng không phải là ai cũng dễ lừa như Hàn Trình.
Liễu Tố Tố cười cười∶ “Tiểu Lộ đừng vội, rửa chén tương đối nhẹ nhàng, chú Hàn làm được, con có thể làm việc khác cùng bọn Tiểu Cẩm.”
Tiểu Lộ nghi hoặc hỏi∶ “Bọn họ đều phải làm việc sao ạ?”
Lúc trước ở nhà Tôn Hòe Hoa, trừ Tiểu Lộ ra, Tôn Hòe Hoa sẽ không để hai đứa nhỏ hoặc doanh trưởng Hồ làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng Tiểu Lộ còn nhỏ, có nhiều việc nó làm không được, những lúc như vậy Tôn Hòe Hoa đều mệt thở hồng hộc, vừa mắng vừa chửi trút giận lên người nó.
Không đợi Liễu Tố Tố trả lời, Hàn Trình đã nói∶ “Đương nhiên rồi, làm việc là được ngôi sao đó nha! Có ngôi sao anh muốn làm gì cũng được!”
Tiểu Lộ không biết ngôi sao là cái gì, Hàn Trình vội vàng kéo tay dẫn nó đi xem, lại giải thích một lần.
“… Chờ đến khi có đủ 20 ngôi sao, nương sẽ đáp ứng nguyện vọng của chúng ta đó!” Hàn Trình cười hì hì.
Tiểu Lộ nhìn đến không khép được miệng, hiện tại nó càng tin Hàn Cẩm sống ở đây thập phần vui sướng, bởi vì nó nhìn thấy Hàn Cẩm cũng có ngôi sao, còn là người có nhiều nhất.
Trong lúc Tiểu Lộ hâm mộ không thôi thì Liễu Tố Tố đã cầm một cái bút đến, viết hai chữ “Tiểu Lộ” sau tên Hàn Trình, cười nói∶
“Từ hôm nay trở đi, Tiểu Lộ cũng vậy, chỉ cần làm việc sẽ có ngôi sao.”
Tiểu Lộ vội vàng xua tay muốn nói mình không cần cái này.
Dì Liễu nguyện ý thu lưu đã là tốt lắm rồi, hơn nữa những việc này đều là việc nó nên làm, nó không thể không hiểu chuyện như vậy.
Đang định nói chuyện thì Tiểu Lộ bị Hàn Trình túm lấy, nó cười nói∶ “Nương yên tâm đi, con sẽ giúp anh Tiểu Lộ làm việc!”
Chờ Liễu Tố Tố đi rồi, Hàn Trình mới lén lén lút lút nhìn xung quanh, hạ giọng nói∶ “Tiểu Lộ, sao anh lại không cần ngôi sao chứ, nếu không thích anh có thể cho em mà!”
Tiểu Lộ ngạc nhiên∶ “Cho em?”
Hàn Trình liên tục gật đầu∶ “Đúng vậy, anh nhìn ngôi sao của em đi, ít nhất luôn đó, nếu anh cho em ngôi sao thì em sẽ có nhiều hơn, đến lúc đó em đổi kẹo với nương, chúng ta cùng nhau ăn! Được không?”
Tiểu Lộ cảm thấy logic này có chút vấn đề, nhưng nhất thời lại không thể nói rốt cuộc là không đúng chỗ nào∶ “Nhưng mà...”
“Anh không muốn ăn kẹo với em hả? Nương nói, anh em tốt là phải cùng nhau chia sẻ, anh Tiểu Lộ không muốn làm anh em tốt của Tiểu Trình sao?” Hàn Trình mở to đôi mắt ngập nước nhìn nhìn.
“Sao có thể chứ, anh đương nhiên là muốn rồi! Nhưng mà giờ anh vẫn chưa có ngôi sao, chờ anh có sẽ cho em được không?”
“Vậy tốt quá!” Hàn Trình kích động ôm lấy Tiểu Lộ, suýt nữa khiến Tiểu Lộ nghẹt thở.
Hàn Tiền đứng bên cạnh nhìn em trai ngốc nhà mình, lắc lắc đầu.

Xem ra vẫn là không nên để Tiểu Lộ chơi với Tiểu Trình, lỡ lây bệnh ngốc thì làm sao bây giờ.
Hàn Liệt ở trong phòng bếp rửa chén, mấy đứa nhỏ ở nhà chính dọn ghế, quét rác.

Liễu Tố Tố đem tất cả chăn ra phơi, mấy ngày trước mưa dầm liên miên khiến chăn đều ẩm ướt, vừa lúc mấy ngày nay có nắng, để ở bên ngoài phơi là được.

Hơn nữa Tiểu Lộ đến nên cần thêm một cái đệm chăn nữa, cũng may trong nhà có giường đất, tay Hàn Liệt cũng đã khỏi, để mấy cha con bọn họ ngủ chung cũng không sợ chật.

Chỉ là mùa hè có thể ngủ như vậy, đến mùa đông thì không được, xem ra vẫn nên xây thêm một cái giường đất nữa trước khi trời lạnh.
Hiện tại mọi người đều dùng gậy trúc phơi đồ, trên lầu không có người ở, toàn bộ sân muốn dùng như thế nào cũng được, Liễu Tố Tố liền mang ba cây gậy trúc ra, để cách xa nhau một chút để ánh nắng chiếu được hết vào chăn.
“Tiểu Liễu!”
“Chị Lữ, ăn cơm chưa?”
Lữ Linh Chi cười nói∶ “Ăn rồi, chị tới đưa em ít đồ.”
Vừa nãy Liễu Tố Tố đón Hàn Tiền về, chị còn đang vội vàng nấu cơm, cơm nước xong nhớ tới Liễu Tố Tố đã về, trong nhà có lẽ không còn gì nên vội cầm đồ sang.
“Đây là bột ngô với một ít rau xanh, trong nhà chị cũng còn không nhiều lắm, em cầm trước đi!”
Liễu Tố Tố không muốn nhận, nhưng một lát nữa cô phải đến Bộ quân vụ, bộ trưởng Triệu còn đang chờ cô, trong nhà không còn đồ ăn mà cô cũng không có thời gian đi mua, chỉ có thể nhận lấy bột ngô∶ “Cảm ơn chị dâu, chờ em mua sẽ mang qua gửi chị, rau xanh thì thôi, nhà em vẫn còn!”
Sau khi nước rút, Liễu Tố Tố gỡ vải che mưa trong vườn ra, qua mấy ngày có nắng, đám rau đã xanh um tươi tốt trở lại.
“Ừ nhỉ, chị quên mất! Được rồi, vậy chị mang cái này về...!Sáng mai chị và Tiểu Nam hẹn đến Cung Tiêu Xã mua đồ, em có muốn mua không?”
“Muốn.” Liễu Tố Tố lập tức gật đầu, không chỉ mấy hôm trước cô đến Tảo Trang, ngay cả lúc còn ở quân khu, vì trời mưa nên không tiện mua cái gì, lương thực, rau ngâm gì đó đã sớm ăn gần hết, cần mua thêm để bổ sung.
Nhưng mà, “Sáng mai em chắc là không có thời gian rồi, đến lúc đó có rảnh…”
“Đừng chờ đến lúc đó làm gì, em muốn mua gì thì chị mua giúp em là được!”
***
Hôm nay đoàn trưởng Vương về nhà ăn cơm, một hồi liền nói với người nhà về việc Liễu Tố Tố hỗ trợ tu sửa đê, Lữ Linh Chi và bà Vương lão thái nghe xong đều khiếp sợ.
“Tiểu...Tiểu Liễu biết sửa cái này hả?” Bà Vương suýt nữa tự vào lưỡi mình.
“Vâng, Tiểu Liễu lợi hại lắm, con nghe lão Triệu nói, có một số chỗ, kỹ thuật của Tiểu Liễu thậm chí còn lợi hại hơn ông ấy nữa!”
Ba anh em Đại Cường cũng ngừng ăn cơm, chuyên chú nghe người lớn nói chuyện.
Phải nói rằng ba anh em Đại Cường không còn xạ lạ gì với Liễu Tố Tố, không chỉ vì bọn nó chơi thân với Hàn Trình, mà còn do dì Liễu nấu ăn rất ngon, mặc kệ là cái gì, chỉ cần vào tay dì ấy thì sẽ trở trở nên đặc biệt ngon miệng, mỗi lần dì Liễu làm đồ ăn mang qua đều là lúc bọn nó vui vẻ nhất.

Nhưng điều làm bọn nó không ngờ là, dì Liễu không chỉ nấu ăn lợi hại, ngay cả sửa đê cũng biết!
Thật ra sửa đê là gì thì bọn nó không hiểu, nhưng ở nhà cha bọn nó là người có bản lĩnh nhất, ngay cả cha cũng cảm thấy lợi hại, vậy chắc chắn là không sai rồi!
Đoàn trưởng Vương không phát hiện ra ba đứa con trai nhà mình đang vểnh tai lắng nghe, hắn còn đang dặn dò Lữ Linh Chi có rảnh thì sang giúp Tiểu Liễu một chút, như vậy cô cũng có thể toàn tâm toàn ý làm việc.
Tuy Lữ Linh Chi chỉ đi học được mấy năm, nhưng hiểu rất rõ tầm quan trọng của đập nước, chị lập tức gật đầu đồng ý, cho nên lúc này mới tới tìm Liễu Tố Tố.
***
Nghe chị ấy nói như vậy, Liễu Tố Tố cũng liền không làm bộ làm tịch chối từ, “Vậy cảm ơn chị dâu, em sẽ bảo mấy đứa Tiểu Cẩm đi cùng chị, ít nhiều cũng có thể xách đồ!”
“Được.” Lữ Linh Chi nói xong, bỗng thấy có ai đó đi ra từ nhà chính, “Đây là...!Tiểu Lộ sao?”

Việc nhận nuôi Tiểu Lộ đã có không ít người biết, dù sao Liễu Tố Tố và Tôn Hòe Hoa cãi nhau rất to, mọi người đều đến hóng chuyện, thấy Liễu Tố Tố và Hàn Liệt dắt Tiểu Lộ về nhà thì hiểu được ngay là chuyện gì.

Chỉ là hôm nay Lữ Linh Chi bận việc ở nhà, còn chưa biết chuyện gì, lúc này mới kinh ngạc hỏi thăm.
Tiếng chị không lớn nhưng Tiểu Lộ vẫn luôn chú ý bên này đã nghe được.
Liễu Tố Tố, Hàn Liệt, cùng mấy đứa nhỏ đều cảm thấy không có gì, Tiểu Lộ tới mọi người đều rất vui mừng, ngược lại là Tiểu Lộ trong lòng đặc biệt rối rắm, vui vì mình có thể tới nhà dì Liễu, nhưng cũng sợ mình thật sự là sao chổi làm liên lụy mọi người.
Cho nên thấy Lữ Linh Chi đến gần, nó liền trộm đi tới, muốn nghe xem bác gái kia sẽ nói gì với dì Liễu.

Nếu bác ấy vì nó mà cãi nhau với dì Liễu, nó sẽ lập tức tiến lên giải thích mình chỉ sống tạm ở nhà dì Liễu vài ngày thôi, về sau sẽ đi, đừng vì chán ghét nó mà có ý kiến với dì Liễu.
Liễu Tố Tố không biết ý tưởng của thằng bé, cười cười gật đầu∶ “Đúng vậy, Tiểu Lộ...!lại đây chào bác đi.”
Tiểu Lộ do dự chạy qua, ngửa đầu gọi bác.
Lữ Linh Chi đã hiểu ra là chuyện gì, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy may mắn, Tiểu Lộ theo Tiểu Liễu cũng tốt, theo cô ấy thằng bé sẽ hạnh phúc.
“Ngoan quá, bác tới kịp không mang kẹo, ngày mai đến Cung Tiêu Xã bác mua kẹo cho cháu ăn nha.”
Tiểu Lộ chớp chớp mắt, có chút không tin vào lỗ tai mình.
Chờ Lữ Linh Chi đi rồi, nó mới nhỏ giọng nói∶ “Dì ơi...!Bác ấy...!có phải có chút thích con hay không?”
Đứa bé chưa từng được yêu thương, lúc nhận được thiện ý của người khác sẽ không cảm thấy may mắn, mà ngược lại sẽ hoài nghi chính mình.
Liễu Tố Tố ngồi xổm xuống nhìn đôi mắt trong vắt của nó, xoa xoa đầu∶ “Đương nhiên rồi, Tiểu Lộ của chúng ta ngoan như vậy, có ai mà không thích?”
‘Bùm’ một cái, nháy mắt mặt Tiểu Lộ biến đỏ.
“Đồng chí Liễu, đến văn phòng không?” Ngoài sân truyền đến tiếng tiền trinh gọi.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Có!”
Tiền trinh đã đến gọi, chắc là đoàn trưởng Trương có chuyện gì tìm cô, cô vội đi cũng không phát hiện dị thường, sau khi vắt chăn lên gậy trúc mới dặn dò Tiểu Lộ: “Dì phải đi làm đây, lát con nói với chú Hàn buổi tối không cần chờ dì ăn cơm đâu nhé.”
Tiểu Lộ vẫn cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đến khi Hàn Trình quét nhà đi ra muốn tìm nương xin một ngôi sao thì mới thấy trong sân có một ‘cây cột’.
“Tiểu Lộ, anh sao vậy?”
‘Cây cột’ vẫn không nhúc nhích, Hàn Trình duỗi tay kéo kéo,“Tiểu Lộ!”
Tiểu Lộ lúc này mới hồi thần∶ “Sao thế?”
“Là anh làm sao ấy, em nói chuyện mà anh không nghe.”
Tiểu Lộ không làm sao cả, nó chỉ là đang thấy cực kỳ vui sướng mà thôi!
Từ nhỏ đến lớn nó không có thứ gì, cũng không có ai nói nó ngoan, đáng để mọi người thích.

Cũng may là da nó ngăm đen nhìn không rõ, bằng không từ xa cũng có thể thấy mặt nó ửng đỏ.

Tiểu Lộ cười ngây ngô, giơ tay sờ sờ lên đầu chỗ Liễu Tố Tố vừa xoa, trong lòng trừ vui vẻ còn dâng lên từng trận chua xót.

Dì Liễu đối với nó tốt như vậy, nó hình như càng thêm luyến tiếc không muốn đi rồi.
“Tiểu Lộ, nương em đâu?”
Hàn Trình đánh gãy suy nghĩ của Tiểu Lộ, Tiểu Lộ nghĩ nghĩ nói∶ “Dì đi làm, còn bảo chúng ta không cần chờ cơm.”
“À… Hả?!” Hàn Trình hét lên, dùng ánh mắt khiếp sợ ánh mắt nhìn Tiểu Lộ, “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?!”
Tiểu Lộ nhìn Hàn Trình mới vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh, vì sao bỗng nhiên giống như gà xù lông thế này, nó lặp lại một lần rồi hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hàn Trình∶ “...” Không xong rồi!
Hàn Trình chạy nhanh vào nhà∶ “Anh, chị, mọi người mau ra đây, không xong rồi, có chuyện lớn rồi!”
Mấy đứa nhỏ chạy ra, ban đầu còn không hiểu có gì không tốt, giây tiếp theo liền nghe Hàn Trình nói∶ “Nương đi làm rồi, tối nay chú nấu cơm đó!”
Vừa dứt lời, Tiểu Lộ liền phát hiện, ba đứa nhóc còn lại cũng biến thành gà xù lông y như Hàn Trình, bốn đứa kêu trời kêu đất.
“Anh chị mau nghĩ cách gì đi!” Hàn Trình sốt ruột không thôi.
Hàn Tiền thở dài∶ “Còn có cách nào chứ, nương gần đây bận lắm, àiii...!chúng ta hẳn là nên sớm nghĩ đến mới đúng.”
“Em ngốc quá đi, ngốc quá đi, trước em còn cảm thấy bác Lữ nấu cơm không ngon, hiện tại thì…” Hàn Trình bi thương nói, chỉ muốn hét to một tiếng, nó thật sự không muốn ăn dưa chua xào trứng gà nữa đâu!
Tiểu Lộ - người duy nhất chưa từng được thử không hiểu ra sao∶ “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hàn Trình thê thê thảm thảm giải thích∶ “Anh không biết đâu, đồ ăn chú Hàn làm...!thật sự thật sự rất khó ăn, ăn qua một lần, về sau sẽ không bao giờ muốn ăn nữa!”
Tiểu Lộ không hiểu∶ “Thật sự khó ăn...!là khó ăn đến mức nào?”
Dưới bầu trời này còn có lương thực khó ăn sao? Nó không tin.
Vì thế đến buổi tối, Tiểu Lộ nhìn đĩa rau xanh xào dưa chua nhiễm màu nước tương đen tuyền, nó hình như là hiểu được rồi.
Hàn Trình tuyệt vọng cắn đũa∶ “Chú ơi, sao không phải là trứng gà xào dưa chua ạ?”
Hàn Liệt nhìn nó∶ “Con thích ăn món đó sao?”
Hàn Trình đương nhiên là không thích ăn, nhưng món đó dù khó ăn cũng vẫn tốt hơn món trước mặt này nha.
Hàn Liệt gắp cho nó một miếng∶ “Nhà không còn trứng gà, ngày mai mua rồi chú xào cho con, đến lúc đó làm nhiều một chút, đảm bảo con có thể ăn no căng.”
Hàn Cẩm, Hàn Tú Tú và Hàn Tiền, tất cả đều không tự chủ được nhìn sang, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Hàn Trình bị nhìn chằm chằm∶ “…”
Huhuhu, mình khờ quá đi, sao lại làm ra loại chuyện tự đào hố chôn mình thế này!
Nương, nương đâu rồi, con rất nhớ nương!
Vì thế đến khi đi làm về, Liễu Tố Tố được bọn nhỏ hoan nghênh nhiệt liệt chưa từng có.

Còn chưa vào nhà đã có một viên đạn pháo chạy tới ôm chặt lấy cô∶ “Nương! Cuối cùng nương cũng đã về, con nhớ nương quá trời!” Vừa nói còn vừa thút thít.
Bộ dáng đáng thương này, nếu không phải Liễu Tố Tố biết bọn nó ở nhà không có chuyện gì, có lẽ sẽ cho rằng bị ai ngược đãi ấy chứ.
“Con cái thằng nhóc này, muốn nương cho thêm ngôi sao đúng không?” Liễu Tố Tố nhớ ra lúc mình đi ra ngoài quên không dán ngôi sao cho bọn nhỏ, “Giờ nương đi lấy đây.”
Hàn Trình nhiệt tình như vậy, chắc là bởi vì cái này.
Nhưng Hàn Trình lại nói∶ “Không cần đâu ạ, nương mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi trước đã!”
Liễu Tố Tố∶??? Có chuyện gì vậy?
Còn đang nghi hoặc, Hàn Tiền cùng Hàn Tú Tú đã chạy tới, đặc biệt nhiệt tình muốn giúp cô bóp bả vai, mà hai đứa Hàn Cẩm và Tiểu Lộ thì hợp lực khiêng một chậu nước ấm đến, hướng về phía cô nở nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng∶ “Dì rửa chân đi ạ!”

Liễu Tố Tố∶!!! Càng không thích hợp!
“Nói đi, mấy đứa các con có phải có cái tâm tư gì không?” Tuy rằng nước rất ấm áp, cổ cũng được xoa bóp rất thoải mái, nhưng ‘bà mẹ già’ Liễu Tố Tố vẫn cố gắng dựa vào bản năng thanh tỉnh từ trong ôn nhu.
“Nương, bọn con nào có tâm tư gì, chính là cảm thấy nương quá vất vả nên muốn giúp đỡ nương thôi mà!” Hàn Tiền có tài ăn nói được bầu thành người phát biểu.
Hàn Tiền vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ còn lại đều gật đầu theo.
Liễu Tố Tố∶ “Thật không?”
“Thật hơn cả vàng!” Hàn Tiền thấy nương nó không còn nghi ngờ mới thật cẩn thận hỏi, “Nương, nương còn phải bận bao lâu nữa ạ?”
“Nương cũng không rõ lắm, đại khái còn khoảng…”
“Ăn cơm thôi, nhân lúc còn nóng.” Hàn Liệt sợ Liễu Tố Tố bị đói, cô vừa về liền lập tức vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn.
Mà lúc này, nhìn rau xanh xào dưa chua đen đen trong chén, cùng với vẻ mặt chờ mong Hàn Liệt, Liễu Tố Tố rốt cuộc đã hiểu ra.
Cô từ ái sờ sờ đầu mấy đứa nhỏ∶ “Yên tâm đi, nương nhất định sẽ mau chóng làm xong, sớm trở về với các con.”
Đám nhóc tì lập tức hỏi lại∶ “Thật ạ?!”
“Thật.” Rốt cuộc các con đau, nương đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy.
Hàn Liệt không biết mấy người bọn họ bàn bạc cái gì, đưa đũa cho Liễu Tố Tố, nhìn về phía mấy đứa nhỏ∶ “Đi tắm đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút.”
Tuy rằng thời tiết nóng nhưng trong nhà trừ Hàn Liệt ra, không ai tắm bằng nước lạnh, cũng may ngày thường có nắng to, mỗi sáng để một chậu nước đặt ở trong sân phơi, đến chạng vạng là có nước ấm.

Chỉ là cũng phải tắm nhanh, chậm trễ nước sẽ nguội.
Có được sự khẳng định của nương, mấy đứa nhỏ cuối cùng cũng yên tâm, ngoan ngoãn ôm quần áo của mình đi tắm.
Liễu Tố Tố gắp một đũa rau để lên bánh bột ngô, cắn một miếng, biểu cảm trên mặt nháy mắt cứng lại.
Sao hôm qua cô không dùng hết dưa chua đi chứ!
Tuy nhiên làm cả một buổi trưa cũng mệt đến không chịu được, cô khẽ cắn răng cũng có thể nuốt trôi.
Hàn Liệt rót cho cô một chén nước, hỏi∶ “Hôm nay thế nào rồi?”
Liễu Tố Tố vừa ăn vừa nói∶ “Bản vẽ bên Tảo Trang đã hoàn thành tương đối, nhưng mà xuất hiện vấn đề mới.”
Hàn Liệt∶ “Đập nước không dễ sửa sao?”
“Không phải không dễ sửa, mà là có muốn sửa hay không.”
***
Hôm nay Liễu Tố Tố đi làm, đầu tiên là đi tìm đoàn trưởng Trương.

Đoàn trưởng Trương cùng cô bàn về hệ thống tưới nước, hiện tại mưa đã ngừng, lại đến tháng 8, rất nhanh sẽ đến mùa khô, nước sông sẽ ngày càng ít.
Sau nhiều ngày mưa, đất ngoài ruộng ẩm ướt, có thể để hệ thống tưới nước ngừng hoạt động khoảng hai ngày, tiếp theo một ngày mở 2 lần, mỗi lần 1 tiếng là được, rốt cuộc còn phải tiết kiệm nước cho sau này, hơn nữa lúa mì cũng sắp chín, không cần quá nhiều nước, cho nên cũng không cần tiến hành tưới nước với quy mô lớn.
Liễu Tố Tố sau khi thương lượng xong với đoàn trưởng Trương liền chuẩn bị đi, đột nhiên lại bị ông ấy gọi lại, “Tiểu Liễu này, cô nhất định phải đề phòng viên đạn bọc đường của người nào đó, đừng bị hắn mê hoặc, chúng tôi vẫn luôn chờ cô trở về!”
Lúc biết Liễu Tố Tố muốn đi hỗ trợ bộ trưởng Triệu, điều làm đoàn trưởng Trương lo lắng nhất chính là cái này, sợ ông già kia sử dụng ám chiêu nẫng tay trên của mình!
Tiền trinh cũng không ngừng gật đầu∶ “Đúng vậy! Chị Tố Tố, mọi người đều chờ chị về!”
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười∶ “Đoàn trưởng yên tâm, làm xong tôi sẽ lập tức trở về.”
Lúc này mới khiến đoàn trưởng Trương nhẹ nhàng thở ra..

Bình Luận (0)
Comment