Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Sợi dây chuyền hình mặt trăng nằm trong tay Moon Byul-yi tinh xảo khéo léo, giơ lên nhìn kỹ, mặt dây chuyền trong suốt không nhiễm một hạt bụi, lại có thể soi rõ một gương mặt hết sức bình thường. Mi mục sơ đạm, hai hàng lông mày mỏng manh mờ nhạt, thản nhiên lại không cố kỵ. Sắc mặt trắng xanh, ánh đèn trong phòng rọi lên trông càng thêm nhợt nhạt, vẻ mệt mỏi đã cố che giấu bên trong vẫn lộ ra ngoài, ảm đạm tiều tụy. Đôi môi hơi mỏng cũng thiếu đi huyết sắc, không biết là do mấy ngày trước gặp chuyện, vẫn theo thói quen cắn môi, hay là vốn trời sinh đã như thế, càng khỏi nói đến cái gì gọi là vẻ mềm mại trơn bóng trên môi. Một gương mặt bình thường vô vị, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là thanh tú mà thôi.
Đem sợi dây chuyền cất vào ngăn tủ dưới cùng, trong lòng có chút phiền muộn, có chút bâng khuâng. Năm đó, Kim Yong-sun tặng cô sợi dây chuyền này là có ý gì. Bỗng chốc nhớ lại lời nói của Jung Soo-jung năm xưa, sau đó lại lắc đầu mỉa mai mình. Hồi đó, cả đám chỉ là những tiểu nha đầu chưa lớn hẳn, nói năng vẫn còn hồ đồ, lung tung.
Gia tộc Nam vẫn thường đưa nhiều thứ đến, có khi là một bản nhạc tình, khi là một quyển thi tập, có khi lại là một mảnh khăn lụa, trên khăn dùng chỉ tơ đồng màu thêu mấy câu thơ:
"Sợ rằng ly biệt sầu thương, nhiều điều chưa kịp nói
Chỉ có bầu trời cùng ta đêm ngày mỏi mắt ngóng trông."
Jung Whee-in cau mày lắc đầu nói: "Ngày cưới đều đã định rồi, mười tám tháng sau, vậy mà tên kia vẫn...Chậc! Vẫn là ko biết xấu hổ."
Moon Byul-yi nhìn nàng mỉa mai Eric Nam, không nên nói cho nàng biết bản ca tình kia một khúc cũng chưa từng hát hay đàn qua, thi tập một tờ cũng chưa từng lật giở, còn mảnh khăn lụa, chỉ sợ người kia còn không biết trên đó thêu là hồ điệp hay là uyên ương, càng khỏi nói tới ý tứ hàm súc trong mỗi câu thơ. Moon Byul-yi chỉ lo sau khi kể điều này, tên si tình kia còn có mặt mũi nào mà để nữa.
Jung Whee-in cảm thán: "Ta rất ngạc nhiên, lần đầu lại thấy 1 kẻ chung tình như vậy. Nghe nói phụ thân hắn khuyên đến trăm ngàn lần, hắn cũng không nghe, trong mắt ngoại trừ Kim Yong-sun không còn người nào khác."
"Thiếu gia chính là yêu thật lòng thật dạ." Moon Byul-yi nói, sắc mặt ung dung, không gợn nửa điểm sợ hãi, "Yêu thương một người chính là như vậy."
Người đó chính là trời, là đất, là cả thế giới, mở mắt ra, nhắm mắt lại, chỉ hận không thể đến bên người đó.
Một ngày nọ, thiếu gia họ Nam kia lại chủ động đến tận gia tộc Kim. Từ xa xa đã nhìn thấy chiếc xe ferrari màu bạc của hắn. Đằng sau còn được nhiều vệ sĩ hộ tống theo, thật ko thể ko khiến người ngoài chú ý. Bỗng chốc lại thấy gã tài xế lần trước nhanh nhẹn bước ra khỏi xe, hắn vuốt lại cà vạt cho chỉn chu rồi đi trước mở đường.
Tôi tớ trong gia tộc Kim vội chạy vào hồi báo: "Kim tiểu thư, thiếu gia Eric Nam đến thăm người."
Kim Yong-sun trong phòng tựa người vào ghế, tay nâng một chén trà thuần khiết, miễn cưỡng đưa mắt nhìn về đám người náo nhiệt ngoài cổng rồi lại thu tầm mắt về.
Moon Byul-yi đứng trong phòng dõi theo ánh mắt của nàng nhìn đến, Eric Nam đã đợi ngoài cửa, trên người hắn là một bộ vest màu xanh lam, trông cực kì lịch lãm, qúy phái đến động lòng người. Trong tay hắn ôm 1 bó hoa hồng, đầu hơi cúi xuống, trên khóe môi có thể bắt gặp một nụ cười vừa vui mừng vừa e thẹn.
"Yong-sun, chào nàng." Hắn bước vào phòng, nhu nhu thuận thuận nói chào.
"Thiếu gia Eric Nam, xin chào." Kim Yong-sun ngồi thẳng dậy, khuôn mặt vẫn một vẻ đạm mạc.
Eric Nam miệng cười gượng gạo, mặt lộ vẻ chút lúng túng, "Yong-sun a! Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau, nàng ko cần dùng kính ngữ với ta."
"Ừm"
Sau đó lại là trầm mặc, Kim Yong-sun tính cách lạnh lùng, người ngoài có việc hỏi nàng, nàng còn tiết kiệm lời nói như vàng, càng khỏi nói đến cùng người khác trò chuyện. Hiện tại nàng ko có hảo ý muốn trò chuyện cùng nam nhân trước mặt.
Eric Nam vẫn đứng trước mặt khẽ mỉm cười, một nam tử chưa trải tình trường, có thể không màng tới mọi lời đàm tiếu mà đến tận nơi đây cũng đã dùng hết mọi can đảm rồi, làm sao còn nghĩ đến việc có thể nói được gì nữa? Mấy lần muốn lên tiếng lại do dự, chỉ biết xiết chặt lấy bó hoa trong tay, bó hoa kia cũng sắp bị hắn xiết đến ko còn ra hình thù gì nữa rồi.
Thật lâu sau, trong đôi mắt đen sắc kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Eric Nam trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung nên ko để ý nhìn thấy, nhưng Moon Byul-yi lại thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, con người tính tình âm tình bất định này không chừng lại sắp nổi giận, liền hướng về phía gã tài xế nháy mắt ra dấu, cái kẻ vốn rất giỏi nhìn mặt đoán ý lập tức ngầm hiểu, lén ở phía sau nhanh chóng thì thầm điều chi với chủ tử nhà hắn.
Eric Nam đang lúng túng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, lúc này mới giật mình như vừa tỉnh mộng, lấy lại tinh thần, hướng về phía Kim Yong-sun: "Thiếu gia ta muốn tặng nàng bó hoa này, đây là hoa chính tay ta trồng, ta học nghệ ko tinh nên... Yong-sun nàng đừng chê cười."
Lời nói ngữ khí đều run rẩy, khi Moon Byul-yi tiếp nhận bó hoa hồng từ tay hắn, đôi tay trắng xanh của hắn nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều tái nhợt.
Moon Byul-yi đem bó hoa hồng đến trước mặt Kim Yong-sun, Kim Yong-sun hạ mắt nhìn thoáng qua, khách sáo nói: "Thiếu gia vất vả rồi, ngươi làm ta rất cảm kích."
Gương mặt đỏ bừng của Eric Nam lập tức trở nên rạng rỡ, ngay cả trong mắt cũng ánh lên lấp lánh, khẽ giọng nói: "Thật...Thật sao?" Ngữ điệu vẫn run rẩy, nhưng là do phấn khởi.
Kim Yong-sun khẽ gật đầu.
Từ đó trở đi, thiếu gia Eric Nam cơ hồ ngày ngày đều đến, gương mặt hắn mỗi ngày đều tươi cười rạng rỡ.
Tôi tớ trong gia tụ tập một chỗ, xôn xao bàn tán về hắn: "Thật không biết xấu hổ, khắp giới làm ăn đều nhận được thiệp cưới của hắn rồi, lại vẫn còn chạy đến nơi này, cũng không sợ người ta đàm tiếu!"
"Thật không biết an phận. Nam lão nhân sao lại không quản hắn? Nam thị đều bị hắn làm cho mất hết mặt mũi."
"Ngươi nhìn xem bộ dáng hắn như vậy, Kim tiểu thư cũng không để ý hắn, hắn còn cố đeo bám..."
Bên này nghị luận khí thế ngất trời, bên kia thiếu gia họ Nam đang từ từ đi tới, tai ko để ý đến lời mỉa mai, mặt hắn vẫn tươi cười, mìệng ko ngừng huýt sao vui vẻ.
Kim Yong-sun luôn tỏ vẻ xa cách, qua loa chiếu lệ đáp lại hắn vài câu rồi không nói gì nữa, hắn cũng không để ý, an an tĩnh tĩnh ngồi một bên nhìn nàng đọc sách, uống trà...Nhìn đến không chớp mắt, tựa hồ muốn đem tất cả lưu vào trong mắt, khắc vào trong tâm. Moon Byul-Yi đứng ở phía đối diện nhìn hắn, ko khỏi thở dài, kẻ suy tình này đến khi nào thì mới tỉnh mộng đây.
Kim Yong-sun đôi lúc cảm thấy hắn thật phiền phức, mới biện lí do bận việc công ty để tránh gặp mặt hắn. Nhiều lúc như vậy, Eric Nam mặt ỉu xìu ra về, nhưng hôm sau lại mặt dày đến công ty nàng, kiên nhẫn chờ đợi gặp mặt.
Có một lần, Moon Byul-Yi đang tiễn Eric Nam ra cổng, Jung Whee-in đột nhiên xuất hiện, bất chấp có người ngoài bên cạnh, nàng ko ngừng chế giễu hắn: "Ngươi đã là người sắp kết hôn rồi đó!"
Hắn quay đầu sang chỗ khác, ko thèm đoái hoài đến Jung Whee-in.
"Ai ya! Thiếu gia ngươi có biết thể diện của Nam thị đều bị ngươi làm cho mất hết!" Jung Whee-in vẫn ko buông tha cho hắn.
Moon Byul-yi vội đến ngăn cản, Jung Whee-in vẫn ko có ý định ngừng khiêu khích hắn: "Ngươi nghĩ biểu tỷ ta thích ngươi sao? Hiện giờ, ngươi là không biết hay giả vờ không biết, Kim Yong-sun đã bao giờ thực sự để mắt đến ngươi chưa?"
Câu cuối cùng như mũi kim đâm vào lòng người, xung quanh im lặng, Eric Nam bất ngờ đáp lại, "Chuyện của ta ko cần ngươi quản." Nói rồi, hắn nhanh chóng chui vào xe chạy đi.
"Ngươi muốn làm gì đây?" Nhìn chiếc xe vội vàng rời đi chỉ còn lại 1 chấm nhỏ, Moon Byul-yi hỏi Jung Whee-in.
"Ta chỉ muốn đùa với hắn 1 chút thôi." Jung Whee-in lại cười chế giễu, "Hắn chẳng phải đã 25 tuổi rồi sao? Đã biết mình sắp kết hôn, lí lẽ nào còn mặt dày đến đây tán tỉnh nữ nhân khác. Thật ko biết xấu hổ."
Chưa kịp để Moon Byul-yi lên tiếng, Jung Whee-in lại cướp lời, "Thôi, ko bàn chuyện người khác nữa, ta là tới nói cho ngươi biết một tiếng, ta muốn tìm biểu tỷ để nói nàng để ngươi theo ta, ngươi nha, sau này theo ta rồi, muốn ăn uống muốn du ngoạn gì đều được. Ta sẽ cưng chiều ngươi hơn cả Jung Soo-jung, để xem em gái ta có còn dám đem ngươi ra châm chọc nữa hay không..."
Moon Byul-yi nghe nàng thao thao bất tuyệt một hồi, phì cười nói: "Cám ơn."
"Cảm ơn cái gì? Bạn thân mà... Jung Whee-in ta có thể để cho bạn thân chịu ủy khuất sao?"
Khuyên vàng bên tai nàng rung động theo tiếng nói, dưới ánh hoàng hôn lóa mắt phảng phất như một vầng mặt trời rực rỡ.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
"Ta chính là thích Yong-sun."
Hôm sau, khi Moon Byul-yi tiễn Eric Nam ra cổng, hắn bỗng nhiên lên tiếng.
Moon Byul-yi quay đầu lại, nam tử kiêu ngạo ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dao động cùng bước chân nhịp nhàng là một đôi mắt cố chấp, trong con ngươi màu đen hơi vốn vẫn luôn cẩn thận dùng nét dịu dàng mà che giấu, lại lộ ra vẻ bướng bỉnh quật cường.
"Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thích nàng rồi." Hắn tiếp tục nói, nói cho Moon Byul-yi nghe, cũng là nói cho mình nghe.
Năm đó, Kim lão gia đến gia tộc Nam chơi, có dẫn theo cả Kim Yong-sun. Thiếu gia Eric Nam lúc đó vẫn còn là 1 cậu bé, tâm tư cũng còn rất trong sáng, chưa 1 lần rung động trước một ai. Hắn khi đó là 1 đứa trẻ năng động nhưng rất tò mò, đã nghe nhiều người nhắc đến Kim Yong-sun, nên trong lòng đột nhiên nổi hứng muốn xem mặt nàng. Đứng trong phòng tiệc, có biết bao nữ nhi xinh xẻo trắng đẹp, nhưng mắt lại chỉ dừng ở Kim Yong-sun lạnh lùng ngạo nghễ, khí chất hoàn toàn khác biệt so với tiểu thư gia tộc khác.
Nhìn qua rồi, không biết là do ánh đèn pha lê trên trần phát sáng quá rực rỡ, hay là tửu hương bốn phía làm say lòng người, trên mặt nóng rần lên, tim đập như hươu chạy, mê mê ly ly, trong mộng cũng mơ thấy thân ảnh trời sinh tôn quý ấy. Lần đầu Eric Nam mới cảm nhận được yêu từ cái nhìn đầu tiên là gì.
Hắn ngước mắt lên phía Moon Byul-yi: "Ta cũng biết là không thể, ai bảo ta khi đó nhìn đến lại chính là nàng? Số trời đã định, ta phải làm thế nào?"
Moon Byul-yi im lặng, nhớ tới chuyện sáng nay.
Sáng nay đem y phục đến thay cho Kim Yong-sun. Moon Byul-yi mang ra bộ váy trắng lần trước hắn gửi tặng, chân váy được thêu theo kiểu gợn sóng, nối nhau tầng tầng lớp lớp. Trên váy lại có mùi nước hoa quen thuộc Eric Nam thường dùng. Hắn rõ cố ý lưu lại mùi hương mình trên y phục Kim Yong-sun.
Kim Yong-sun không nói lời nào, ánh mắt hung hăng nhìn Moon Byul-yi.
Moon Byul-yi giả vờ không biết, cúi đầu để lại trang phục trên giường. Từng mũi thêu hoa văn tinh tế phức tạp liên tục trước mắt, một đường lại một đường, phảng phất như vô số tâm tình không thể nói ra, chỉ có thể nhờ vào từng đường kim mũi chỉ mà lặng lẽ thổ lộ.
"Đổi bộ khác."
Moon Byul-yi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi đồng tử đang mang đầy lệ khí.
"Đổi bộ khác. Còn nữa mau đem bỏ cái váy đó đi!"
Kim Yong-sun lặp lại, ngữ khí càng trầm xuống, lộ rõ vẻ chán ghét. Nàng vốn ko thích mùi nam nhân trên quần áo mình, lại càng ko phải mùi của Eric Nam.
Bộ váy trắng kia bị đem đi chỗ khác.
"Ta chỉ cần được nhìn thấy đôi mắt Yong-sun là tốt rồi, thật đó. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó, ta... ta đã cảm thấy thỏa dạ rồi." Thiếu gia Eric Nam thấp giọng nói.
Trong sân hoa vẫn rơi như tuyết đổ, nam nhân kia thẳng lưng bước về phía trước. Moon Byul-yi ở lại chỗ cũ, nhìn hắn càng lúc càng xa, xung quanh một mảnh bi thương lạnh lẽo.
---Hết chương 5---  

Bình Luận (0)
Comment