Thanh Vân Đài

Chương 163

Màn đêm buông, toàn khu mỏ chìm trong tĩnh lặng, độc một ngọn đèn lẻ loi treo giữa vùng núi mênh mông, đội ngũ của Phong Nguyên đang thẩm vấn tội phạm nơi này.

Thanh Duy thay y phục dạ hành, náu mình sau gốc cây gỗ lớn, nhìn từ xa, cả một doanh trại lại lại chỉ có vài căn lều. Lều nằm rải rác mặt ngoài, có vệ binh canh gác trước mỗi căn lều, bàn ghế được đặt ở khoảng đất trống trước mặt, hai tội phạm sẽ bị thẩm vấn cùng lúc, mỗi lần thẩm vấn mất thời gian từ một chung trà cho tới một nén nhang. Những phạm nhân chưa bị thẩm vấn sẽ chờ ở góc Tây Bắc, được đội ngũ của Phong Nguyên canh giữ. Thanh Duy đếm sơ sơ, có hơn một trăm phạm nhân, xem ra Phong Nguyên phải thẩm vấn cả đêm rồi.

Thanh Duy nhớ lại lời căn dặn của Tạ Dung Dữ: “Chuyến lần này có hai mục đích, đầu tiên nàng cần điều tra xem trong các căn lều có nhốt phạm nhân không, nếu không có, chứng tỏ Phong Nguyên chưa tìm được Sầm Tuyết Minh, thế thì nàng cần đến lều của Phong Nguyên, thu hồi hồ sơ vụ án Sầm Tuyết Minh mạo danh phạm nhân lưu đày.”

Thanh Duy nhảy xuống khỏi ngọn cây, áo chùng đen kịt gần như tiệp với bóng đêm sẫm màu, nàng nhanh chóng tiếp cận căn lều.

“Vì gấp rút đi đường nên Phong Nguyên đã bỏ lại không ít quân trướng, chỉ có Hiệu úy và Tham tướng trong quân, trước lều có vệ binh canh gác, nếu muốn thăm dò người trong lều thì tốt nhất không nên kinh động đến vệ binh, bằng không người của Phong Nguyên sẽ đề phòng, rất khó cho nàng lấy hồ sơ trong giai đoạn sau.”

Thanh Duy ẩn thân sau một túp lều, vươn tay nhặt một hòn đá rồi ném về phía xa, đá đập vào núi phát ra tiếng vang rõ ràng, binh lính trước lều bị thu hút, dời mắt nhìn sang, cùng lúc đó, Thanh Duy cầm chủy thủ rạch vách lều, nhanh chóng lẻn vào.

Trong lều trống hoác, đến bày biện còn rất ít chớ đừng nói là giấu người.

Thanh Duy không thất vọng, tìm cơ hội rời khỏi lều, lại bắt chước cách cũ thăm dò nốt các căn còn lại.

“Dĩ nhiên vệ binh trước lều cũng có thể là kế vườn không nhà trống do Phong Nguyên bày ra, nếu không thấy người thì nàng phải đến lều chính lấy hồ sơ. Nàng cần phải đợi đến giờ Tuất canh ba, tới khi ấy ta sẽ nhờ Lưu Chưởng sứ lấy lý do đưa danh sách tội phạm để dụ Phong Nguyên rời đi nửa khắc.”

Các lều còn lại cũng trống trơn, xem ra Sầm Tuyết Minh thật sự không ở trong tay Phong Nguyên.

Nhưng một tội nhân bị khóa bởi gông cùm đã biến mất bằng cách nào?

Quả nhiên mọi chuyện đúng như Tạ Dung Dữ tiên liệu, chỉ khi lấy được hồ sơ vụ án năm ấy mới biết được nhân quả bên trong.

Thanh Duy lẻn đến lều chính, ẩn mình sau vách đá lớn, lặng lẽ đợi tới giờ Tuất canh ba, khi nghe thấy trước doanh trại có người gọi “tướng quân”, nàng ngước lên nhìn, quả nhiên Phong Nguyên đã theo một vệ binh rời đi.

“Ta phái người thăm dò rồi, trước sau lều chính đều có lính canh, nàng mà vào kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện, cho nên vào từ đâu phải do nàng tự phán đoán. May còn có Nhạc tiền bối tiếp ứng, đến lúc đó ông ấy có thể giúp nàng thu hút sự chú ý của phần lớn vệ binh. Nhớ rõ, giương đông kích tây chỉ dùng được một lần, dùng lần hai ắt sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

Thanh Duy đặt tay lên môi huýt sáo, không lâu sau, quả nhiên góc Tây Bắc nơi các tội nhân đang chờ ồn ào xôn xao, vệ binh tuần tra xung quanh đều bị thu hút, vội vàng chạy đến.

Thanh Duy nhanh chóng lướt qua màn đêm, lắc mình xuất hiện sau lều chính, hai gã vệ binh trước lều thấy nàng xuất hiện đột ngột, đang định lên tiếng thì đã bị nàng giơ hai tay bịt miệng – mà trên tay nàng có bột hôn mê, sau đó lại giơ tay bổ ngang vào cổ vệ binh, hai gã kia lập tức bất tỉnh.

Trước lều chính còn có vệ binh canh gác, Thanh Duy không dám tạo ra tiếng động lớn, giơ tay đỡ một tên rồi đạp tên còn lại vào lều.

“Phong Nguyên sẽ không rời đi quá lâu, sau khi ông ta trở về, nếu phát hiện vệ binh trước lều có điểm lạ ắt sẽ vào lều kiểm tra, do đó từ lúc nàng vào cho tới khi rời đi chỉ có thời gian một chung trà.”

“Tiểu Dã.” Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, dặn dò, “Tìm được hồ sơ thì tìm, còn không tìm được cũng không cần cố quá. Ta vẫn có cách để điều tra tiếp vụ án này, không gì quan trọng hơn so với an nguy của nàng.”

Ánh đèn tù mù từ bên ngoài hắt vào trong, may là Thanh Duy đã thích ứng được với bóng tối, thị lực rất rõ, không bỏ sót ngóc ngách nào trong căn lều tối đen như mực.

Lều của Phong Nguyên cũng vô cùng đơn giản, Thanh Duy nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, giường nằm, bàn thấp, khôi giáp, thậm chí vỏ đao đặt lung tung cũng được nàng tìm kĩ, song vẫn không thấy bóng dáng hồ sơ vụ án đâu.

Thời gian trôi qua từng khắc một, khi thấy sắp hết thời gian một chung trà, Thanh Duy buộc phải tìm kiếm lại từ đầu một lần nữa.

Quan nhân nói rồi, nhiệm vụ của Phong Nguyên lần này rất khó, vì thế dù là hạng ít học ghét đọc viết như ông ta cũng sẽ luôn đem theo hồ sơ bên cạnh, tiện bề kiểm tra đối chiếu mọi lúc mọi hơn. Hơn nữa tung tích của Sầm Tuyết Minh liên quan tới tính mạng của ông ta, chắc chắn chỉ có thể đặt hồ sơ trong lều mình mà thôi.

Quan nhân chưa bao giờ sai, ắt hẳn hồ sơ đang ở đây, chắc chắn mình đã để sót chỗ nào đó.

Đúng lúc này, chợt ngoài lều đưa tới tiếng bước chân từ xa, một giọng nói ồm ồm vang lên: “Chép lại bản danh sách này lần nữa, kiểm tra từng tên một.”

Giọng nói này chính là của Phong Nguyên.

Phong Nguyên quay lại rồi!

Thanh Duy ép mình phải thật bình tĩnh, nàng nhắm mắt, nhanh chóng suy nghĩ. Tuy lần này Phong Nguyên bị Khúc Bất Duy điều gấp đến Lăng Xuyên, nhưng nếu ông biết đối thủ của mình là Tạ Dung Dữ thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ nhằm đề phòng. Hồ sơ về tội phạm lưu đày là chuyện cơ mật, là manh mối duy nhất Khúc Bất Duy hơn được Huyền Ưng Ti, dù giao hồ sơ cho Phong Nguyên cũng không có chuyện đặt ngay trên bàn, nhất định nó được giấu ở nơi mà bình thường không ai thấy.

Đâu là nơi bình thường không ai thấy?

Thanh Duy đứng trong lều, ánh mắt sắc sảo quét nhanh một vòng, vừa nãy nàng đã tìm trên giường, cũng đã tìm trong khôi giáp, thậm chí  kiểm tra cả nóc lều, dưới chân là đất vàng, nơi duy nhất vẫn chưa tìm là nơi còn khuất mắt nàng… Đúng rồi, vách lều!

“Tướng quân.” Dường như hai gã cận vệ ngoài lều đang bái kiến Phong Nguyên.

“Sao chỉ có hai người các ngươi, hai tên còn lại đâu?”

Hai kẻ kia bị nàng đánh ngất kéo vào lều rồi.

Thanh Duy không dám cử động mạnh, chậm rãi dịch đến vách lều.

Sắp sửa hết thời gian một chung trà, nàng biết bản thân đang rất mạo hiểm, nhưng nàng cũng có phán đoán của mình.

Lấy trộm hồ sơ không thể so với việc lấy trộm Tứ cảnh đồ ở Trung Châu lần trước, nàng chỉ có một cơ hội duy nhất. Với lại, cho dù Tạ Dung Dữ không thể hiện ra, nhưng nàng biết Huyền Ưng Ti và Phong Nguyên đã đang trong thế đối đầu nhau. Một khi hội Phong Nguyên tìm được Sầm Tuyết Minh, Huyền Ưng Ti nẫng được tay trên thì tốt, còn nếu không, tội chứng chắc chắn sẽ bị phá hủy, chưa nói tới việc có khả năng bị trả đũa ngược lại mà kẻ ác vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, công sức của bao nhiêu người trong suốt thời gian qua đều đổ sông đổ bể!

Có một câu Nhạc Ngư Thất nói đúng, bọn họ đến Chi Khê không phải để ăn không ngồi rồi, ai cũng có việc để làm, kể cả nàng.

Mà tác dụng lớn nhất của nàng lúc này chính là thu hồi tập hồ sơ.

Nàng phải lấy nó bằng được.

Tay của Thanh Duy đã chạm tới vách lều, thoạt nhìn trên vách không có gì khác thường, nhưng nếu sờ kĩ sẽ thấy lều căng chặt như sắp rách, tìm là biết có lớp ghép.

Thanh Duy lập tức cầm chủy thủ rọc lớp vải, thò tay vào trong, quả nhiên có một tập sách.

Nàng nhanh chóng cất nó vào ngực, đang định lẻn ra ngoài từ cửa sau thì đột nhiên nghe thấy vệ binh ngoài cửa hét lên: “Không ổn rồi tướng quân ơi, không thấy hai người Trương Thác đâu.”

Một khắc sau, cửa lều vén lên, Phong Nguyên vừa vào lều đã bắt gặp Thanh Duy.

Bóng đen đứng giữa lều tựa yêu tinh nửa đêm, Phong Nguyên giật mình: “Kẻ nào?!”

Thanh Duy ngẩng đầu, mũ mạng che khuất nửa gương mặt, nàng không tỏ ra hốt hoảng, hạ tông giọng xuống thấp: “Có phải tướng quân không tìm được Sầm Tuyết Minh ở khu mỏ không?”

Phong Nguyên không ngờ nàng lại nói thẳng như vậy, lập tức bị nàng di dời sự chú ý, “Ngươi là…”

Thanh Duy bình tĩnh nói tiếp: “Ta đoán ông không thể tìm được, bởi vì Sầm Tuyết Minh… đang ở trong tay ta.”

Việc quân cơ không ngại dối trá, chỉ cần Phong Nguyên thất thần một khắc là quá đủ, Thanh Duy lập tức lắc mình ra khỏi lều, nhân lúc vệ binh chưa tụ tập, nàng phát huy thân pháp đến cực hạn, hệt như mũi tên rời cung, phá vòng vây lao nhanh ra ngoài.

Cùng lúc ấy, Phong Nguyên đã thấy vết rạch trên vách lều, tức khắc minh bạch, ông ta hét lớn: “Tiêu rồi!” Sau đó chạy ngay ra khỏi lều, “Mau đuổi theo ả ta!”

Ngay lập tức, các mệnh lệnh lần lượt vang lên trong khu trại rộng lớn.

“Có trộm, nhanh đuổi theo!”

“Mau đuổi theo nữ tặc kia!”

Song nữ tặc kia lại là tay trộm chuyên nghiệp, chạy trốn quá nhanh, thân thủ vô cùng lợi hại, trước khi binh lính kịp thời phản ứng thì ả đã chạy tới đường mòn ngoài núi, đâu có dễ đuổi kịp?

Ấy nhưng thuộc hạ của Phong Nguyên cũng đâu phải ăn không ngồi rồi, chẳng mấy chốc đã dẫn ngựa chiến tới. Phong Nguyên bị trộm mất đồ thì rất tức giận, vừa thấy có ngựa, ông ta lập tức nhảy lên.

Thấy Phong Nguyên thúc ngựa đuổi theo, Thanh Duy biết dù mình có chạy nhanh tới đâu cũng không hơn được thiên lý mã. Vả lại khu vực mỏ khoáng đã được khai thác nhất định, thế núi khá phẳng, nàng cũng không thể mượn địa hình cắt đuôi Phong Nguyên.

Thấy Phong Nguyên ngày càng bám sát, Thanh Duy nhảy lên một mỏm đá cao, vào khoảnh khắc Phong Nguyên lướt qua, nàng đáp xuống chuôi đao của ông ta, chặn đường rút đao. Nhưng Phong Nguyên nào phải hạng xoàng, ông ta lập tức trở ngược cán đao, mũi đao hướng xuống vỏ đao tuột ra, lưỡi đao như nước rạch một đường sáng trong màn đêm. Thanh Duy né tránh lưỡi đao, mũi chân điểm lên lưng ngựa, nhuyễn ngọc kiếm quấn quanh cổ tay thuận thế bắn ra. Là quân nhân, Phong Nguyên biết rõ sự lợi hại của nhuyễn ngọc kiếm, ông ta lập tức thu đao về toan chặn mũi kiếm, chẳng ngờ nhuyễn ngọc kiếm không tấn công ông ta mà quất vào tuấn mã. Tuấn mã bị đau trong khi người điều khiển còn chưa quen ngựa, thế là nó tung vó chạy như điên. Thanh Duy thầm xin lỗi con ngựa, sau đó không biết lấy đâu ra một sợi xích nhỏ, đánh vào khôi giáp của Phong Nguyên. Phong Nguyên lấy công làm thủ, vung đao bổ về phía trước, sợi xích vụt lên trời đổi hướng, một đầu quặp vào lưng Phong Nguyên, một đầu xoay tít mấy vòng quấn thành nút chết, trói chặt ông ta trên yên ngựa.

Phong Nguyên chấn động trước thủ đoạn xấu xa của Thanh Duy, đâu ngờ sư môn của Nhạc Ngư Thất lại chú trọng “chỉ cần thằng, làm gì cũng được”, còn chưa kịp mở miệng mắng chửi thì đã bị tuấn mã chở thẳng đi xa.

Nhưng đối phó với Phong Nguyên xong, sau lưng vẫn còn bốn thớt ngựa truy đuổi, cách đó không xa là một tốp binh lính theo sau gắt gao, chẳng khác gì thọc vỡ ổ kiến.

Thanh Duy hít sâu, lão Phong Nguyên điên quá hóa cuồng rồi, dám điều cả quan binh đuổi theo nàng.

Nhưng bốn con ngựa lại dễ đối phó hơn so với một.

Nàng nhanh chóng nhặt một hòn đá, mượn địa hình cao nhảy lên, hòn đá ném chính xác vào bốn kẻ đang chạy tới. Bốn kẻ đó tưởng nàng có ám khí, lập tức né mình hòng ngăn cản, Thanh Duy nhân cơ hội ấy cướp lấy một con ngựa trong số đó. Nàng gập tay đánh vào cổ tên lính cưỡi ngựa, lộn ngược một vòng kéo người trên ngựa xuống, sau đó duỗi chân đạp mạnh, gã lính lập tức rơi xuống ngựa. Thanh Duy cướp được ngựa song không cưỡi ngựa bỏ trốn mà quay mạnh đầu ngựa, con ngựa vừa xoay người vừa phi nước đại, vó trước giơ cao gần như đứng thẳng, lao về phía ba kẻ còn lại.

Thanh Duy đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy thế lập tức bỏ ngựa rút lui, ba kẻ kia phản ứng chậm hơn nàng, bị kế “ngựa quay đầu” húc trúng, nhân tiện cản đường đám vệ binh đuổi tới.

Cùng lúc ấy, trong núi vang lên tiếng cung tên, Thanh Duy ngước mắt nhìn, mũi tên bắn vào lưng vệ binh, hóa ra Tạ Dung Dữ biết nàng đã chạm mặt Phong Nguyên nên phái người đến chi viện.

Nhưng Thanh Duy biết, với kế nhất thời của mình và hơn mười Huyền Ưng vệ có lẽ có thể đối phó với nhân lực của Phong Nguyên trong thời gian ngắn, song chắc chắn sẽ kiệt sức trước lúc trời sáng.

Hơn nữa nàng vẫn nhớ, điều quan trọng nhất là phải giao hồ sơ vụ án vào tay Tạ Dung Dữ.

Thanh Duy thấy quân lính tạm thời chưa đuổi theo thì lập tức vòng qua một ngã rẽ, chạy vào trong núi, dúi tập hồ sơ mình trộm được vào tay một Huyền Ưng vệ, nói nhanh: “Đưa cho Ngu hầu của các ngươi để ngài ấy xem mau.”

“Còn thiếu phu nhân?”

“Ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng.” Thanh Duy nhìn toán vệ binh đang tới gần, lại thấy Huyền Ưng vệ lo lắng ra mặt, vội nói thêm, “Yên tâm, ta tự có chừng mực, sẽ không gặp chuyện đâu.”
Bình Luận (0)
Comment