Thần Y Trở Lại

Chương 972

Chương 972

Ngô Bình nói: “Nếu vậy thì Đường Môn có thưởng gì không?”

“Có chứ, Đường Môn luôn luận công rồi khen thưởng. Nếu chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ này, ông tôi sẽ dốc toàn lực để cất nhắc anh, để anh nhanh chóng trở thành thành viên nòng cốt của Đường Môn”.

Ngô Bình khẽ thở dài một hơi: “Xem ra tôi không thoát được khỏi Đường Môn rồi”.

Đường Băng Vân nhìn anh rồi nói: “Anh không cần nói thì tôi cũng biết, với tiềm lực của anh thì không cần dựa hơi Đường Môn. Vì tôi nên anh mới tham gia vụ này, tôi rất cảm ơn vì điều đó”.

Ngô Bình nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt của Đường Băng Vân, anh ho khan một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Phong Tiên coi bói rất chuẩn đúng không?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Cực chuẩn luôn, người muốn nhờ ông ta xem cho xếp hàng dài từ mười năm trước. Nhất là những số được xếp trong vòng hai năm đều được bán với giá trên trời, nhưng vẫn đắt hàng lắm”.

Ngô Bình tò mò: “Nhờ ông ta coi bói còn phải xếp số á?”

Đường Băng Vân: “Ừm, số trong một tháng đã được bán với giá 15 triệu”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “15 triệu một số ư?”

Đường Băng Vân: “Đấy mới là tiền mua số thứ tự thôi, muốn được ông ta xem cho còn phải bỏ thêm mấy trục cho tới cả trăm triệu nữa. Ông ta nổi tiếng lắm, đến đồng bào mình ở nước ngoài còn lũ lượt kéo về xem mà, trong số đó không thiếu các nhân vật lớn đâu”.

Ngô Bình không khỏi thán phục: “Nếu là xem bói thì tôi cũng biết một chút đấy, sau này tôi cũng phải đi coi bói kiếm tiền mới được”.

Đường Băng Vân: “Phong Tiên không coi trọng số tiền coi bói đâu, thứ ông ta cần là các mối quan hệ. Người được ông ta xem cho toàn các nhân vật lớn cả, ông ta chỉ cần nói một câu thôi là họ phục tùng hết”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Nói vậy thì Phong Tiên không muốn Đường Lâu cắm rễ ở Thiên Kinh vì lo các cô sẽ cướp mất các mối quan hệ ấy à?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Anh thông minh đấy, chưa gì đã nhìn ra vấn đề rồi. Phong Tiên đang lo sợ điều đó đấy. Đường Lâu sẽ nhận hết mọi việc, điều đó sẽ đe doạ lớn đến việc kinh doanh của Phong Tiên và Vu Vương. Theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần vài năm nữa, Đường Lâu có thể cướp sạch các mối quan hệ của hai người trên”.

Ngô Bình vẫn có chút hoài nghi: “Muốn cướp việc kinh doanh của họ thì buộc phải xây cơ ngơi ở Thiên Kinh à?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Đương nhiên là không! Đường Lâu chỉ là biểu tượng thực lực thôi, trong ấn tượng của mọi người thì Thiên Kinh là vùng đất quy tụ anh tài, nếu không xây dựng căn cứ ở Thiên Kinh thì sẽ không được mọi người coi trọng. Vì thế, xây Đường Lâu ở Thiên Kinh là chiến lược bành trướng của Đường Môn. Nếu thành công thì thế lực của Đường Môn sẽ không chỉ giới hạn ở mấy tỉnh của Tây Nam nữa, mà là Thiên Kinh rồi tới cả nước”.

“Đương nhiên muốn làm được điều này là rất khó. Trên đời thiếu gì các thế lực lớn như Đường Môn đâu, mà thế lực nào cũng có ý chí, như các nước phân tranh thời Xuân Thu ấy”.

Ngô Bình: “Đây là một việc lớn mà ông nội lại giao cho cô, chứng tỏ ông ấy rất tin tưởng cô”.

Đường Băng Vân liếc nhìn anh: “Đúng hơn thì ông tin tưởng anh”.

Ngô Bình chớp mắt: “Tôi ư?”

Đường Băng Vân: “Ừ, anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông, còn biết luyện đan, tu vi thì cao, ông tôi bảo anh là thiên tài nghìn năm có một, mà ông còn nghĩ chắc chắn anh sẽ giúp tôi”.

Bình Luận (0)
Comment