Thần Y Trở Lại

Chương 4642

Chương 4642

Hương Nguyên Thể vô cùng căng thẳng, cô ấy cũng ít khi gặp các nguyên lão, nói gì đến tất cả nguyên lão và viện chủ.

Cô ấy dè dặt đi vào điện Nguyên Lão rồi hành lễ, nói: “Viện trưởng, các nguyên lão, có một tu sĩ trẻ tuổi tên là Ngô Bình đã giành được 640 điểm trong phần thi tuyển chọn giáo viên ạ”.

Viện trưởng là một người phụ nữ mặc váy đỏ, tuổi không quá lớn, trông còn trẻ hơn cả Hương Nguyên Thể. Cô ấy cười nói: “Tôi đang lo về vụ cá cược với học phủ Truyền Kỳ vào năm sau, kết quả đã có một giáo viên thiên tài đến, rõ là ông trời muốn chúng ta thắng rồi”.

Một người đàn ông trung niên mặt vuông đầy uy nghiêm nghiền ngẫm nói: “Nếu cậu ta giỏi vậy thì sao không đến học phủ Truyền Kỳ luôn? Tôi nghĩ nên điều tra về cậu ta”.

Một ông lão để râu bật cười, gương mặt gầy gò già nua đầy nếp nhăn: “Tôi nghĩ không cần đâu, dù cậu ta đang tính toán điều gì thì giờ cũng có lợi với chúng ta thôi. Hãy giao các học trò xuất sắc cho cậu ta và cho mấy thầy trò một thời gian. Nếu đúng là cậu ta có tài thì chúng ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng. Người như vậy sau này sẽ có thành tựu lớn, giờ chúng ta kết giao cũng là việc tốt”.

Viện trưởng gật đầu: “Dịch trưởng lão nói đúng, tôi cũng đồng ý”, giọng nói của cô ấy rất êm tai.

Trưởng lão mặt vuông nói: “Chúng ta có mấy học viên xảy ra vấn đề trong tu luyện và đang bị nhốt dưới lòng đất còn gì, tôi nghĩ nên giao họ cho cậu ta”.

Dịch trưởng lão cau mày nói: “Thạch trưởng lão, thứ chúng ta cần là học viên có thực lực mạnh, ông giao mấy người kia cho cậu ấy để phí thời gian à?”

Thạch trưởng lão: “Tôi không nghĩ vậy, nếu cậu ta vừa có tài vừa có thực lực thì hãy để cậu ta thể hiện. Biết đâu, cậu ta sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên thì sao!”

Viện trưởng váy đỏ cười nói: “Thạch trưởng lão nói cũng có lý. Theo quy trình bình thường thì giáo viên thực tập cần được quan sát một thời gian thì mới có thể trở thành giáo viên chính thức. Thế này đi, nếu anh ta có thể bồi dưỡng được những kẻ phát điên và vô tri ở dưới lòng đất thì chúng ta sẽ cho anh ta thân phận giáo viên chính thức luôn”.

Thạc trưởng lão ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Viện trưởng, nếu khảo hạch giáo viên của cậu ta đạt đến cấp mấy sao thì mình cũng cho luôn ư?”

Viện trưởng: “Đương nhiên, nếu đã là nhân tài thì chúng ta sẽ phá lệ rồi đề bạt anh ta, như thế anh ta mới đồng ý bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài hơn cho chúng ta”.

Thạch trưởng lão: “Được rồi, vậy thì làm theo ý của viện trưởng”.

Viện trưởng nói với Hương Nguyên Thể: “Lát nữa cô hãy dẫn Ngô Bình đến phòng làm việc gặp tôi”.

“Vâng ạ”, Hương Nguyên Thể lui ra ngoài.

Hương Nguyên Thể quay lại chỗ Ngô Bình rồi nói với giọng cung kính: “Chúc mừng anh Ngô, viện trưởng và các nguyên lão rất tán thưởng anh. Anh nghỉ ngơi một lát đi, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi gặp viện trưởng”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Phiền cô rồi”.

Hương Nguyên Thể: “Việc nên làm thôi”.

Đôi bên trò chuyện thêm khoảng nửa tiếng, sau đó Hương Nguyên Thể mới dẫn Ngô Bình đến trước một ngôi nhà cổ kính rồi đưa anh lên tầng hai, tới một cánh cửa lớn bằng gỗ thật.

Cửa mở, Ngô Bình đã nhìn thấy một không gian rộng lớn như một cung điện, có một giá sách cao cả trăm mét ở bên trong, sách và tài liệu chất đầy trên đó.

Giữa các giá sách cao lớn ấy có một cái bàn sách dài ba mét, rộng một mét, một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, mặc sườn xám màu hồng đang ngồi lật giở tài liệu ở bàn sách.

Hương Nguyên Thể bình thản cúi người chào rồi lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Ngô Bình nhìn cô gái trông mới khoảng 18 tuổi ấy rồi nói: “Tham kiến viện trưởng”.

Cô gái vừa trẻ vừa đẹp lên tiếng: “Anh là Ngô Bình hả? Khá lắm, tuổi trẻ tài cao, có bạn gái chưa?”

Ngô Bình: “Tôi có rồi”.

Bình Luận (0)
Comment