Thần Y Trở Lại

Chương 4545

Chương 4545

Ngô Bình không khỏi bật cười: “Tôi có thể bị họ trừ khử, đến lúc đó e là kết cục của cô cũng không tốt, cô không sợ sao?”

An Điệp Y cắn răng nói: “Đương nhiên là tôi sợ chết rồi, nhưng mạng của tôi là do anh cứu về, nếu tôi chết cũng xem như đã báo đáp anh rồi”.

Sự can đảm của cô gái này khiến Ngô Bình phải nhìn bằng con mắt khác, anh mỉm cười nói: “Được thôi, nếu cô đã cố chấp như vậy thì đi theo bên cạnh tôi là được”.

An Điệp Y mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh”.

Lúc này, Ngô Bình đạp cho “Sư huynh Hàm” nằm dưới đất tỉnh lại, hắn trợn to hai mắt quát: “Mày dám đánh lén tao, nhà họ Hàm tao nhất định sẽ không tha cho mày”.

“Bốp!”

Ngô Bình lại đá một cú vào đầu hắn làm hắn ngất đi.

An Điệp Y hơi lo lắng nói: “Nhà họ Hàm là một trong mười gia tộc lớn của loài người, thực lực vô cùng mạnh, anh đắc tội với hắn vì tôi, Điệp Y cảm thấy bất an”.

Ngô Bình cười nói: “Mặc dù hắn là mười gia tộc lớn gì đó, lúc này hắn là thứ tôi có thể tùy ý xử lý”.

Nói rồi anh giơ tay tháo đồ trên người sư huynh Hàm ra, một chiếc nhẫn trên tay hắn đã thu hút sự chú ý của Ngô Bình, sau khi tháo ra anh quan sát một hồi mới biết đó là pháp khí không gian.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy pháp khí không gian ở thế giới này. Nghe Truy Điện nói, chỉ có tu vi đến cảnh giới lớn thứ hai mới có cơ hội có pháp khí không gian.

“Quả nhiên là gia tộc lớn giàu có, có cả nhẫn không gian”. Anh thử mở chiếc nhẫn bằng Linh Lực.

An Điệp Y vội nói: “Công tử, đừng động vào nó…”

Thế nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình đã đưa Linh Lực vào bên trong, cấm chế trong chiếc nhẫn này giống giấy dán, bị phá vỡ ngay lập tức, Chân Linh của Ngô Bình đi vào trong chiếc nhẫn không gian, phát hiện ra rất nhiều thứ .

Anh khẽ cười rồi ném hết những thứ mình đem theo vào trong đó, sau đó đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.

Thấy anh dễ dàng phá giải chiếc nhẫn không gian của gia tộc lớn, An Điệp Y ngạc nhiên nói: “Sao công tử có thể làm được? Bình thường chỉ có những cao thủ ở hậu kỳ đại cảnh giới thứ hai mới có cơ hội phá giải cấm chế trong chiếc nhẫn này”.

Ngô Bình nói: “Vậy à? Nhưng tôi không thấy khó khăn gì cả”.

An Điệp Y cảm khái: “Thảo nào công tử lại được xem trọng như vậy, thực lực đúng là thâm sâu khó lường”.

Ngô Bình: “Được rồi, chúng ta phải bắt đầu tìm kiếm rồi. À phải rồi cô Điệp Y, cô biết bao nhiêu điều về cửa ải đầu tiên này?”

An Điệp Y: “Cửa ải đầu tiên được gọi là Sương Mù. Nơi này đều bị sương mù bao phủ, hơn nữa có rất nhiều nguy hiểm ẩn giấu trong sương mù. Nếu không phải là người có thực lực vô cùng mạnh thì sẽ không dám đến đây một mình. Hầu hết mọi người đều tụ thành một nhóm mười mấy người, thậm chí là mấy chục người để đi thăm dò, hơn nữa tốc độ thăm dò rất chậm, ưu tiên an toàn trước”.

Ngô Bình: “Làm thế nào mới được xem là qua cửa?”

An Điệp Y: “Nếu có thể ra khỏi sương mù là có thể tìm được lối vào của cửa ải thứ hai”.

Ngô Bình: “Hóa ra lối vào của cửa ải thứ hai nằm ở cửa ải này”.

An Điệp Y: “Ừ, theo kinh nghiệm tìm kiếm trước kia, trong sương mù không chỉ có nguy hiểm, mà còn ẩn giấu các loại vật báu, chỉ có người dũng cảm và có thực lực mạnh mới có cơ hội có được chúng”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bắt đầu tìm thôi”.

Nói rồi anh và An Điệp Y đi về phía trước. Đi được vài bước, anh mở Chân Linh ra để thăm dò trong sương mù.

Bình Luận (0)
Comment