Thần Y Trở Lại

Chương 4336

Nghe tới Đan Vương Lâu, quán chủ sửng sốt. Mấy ngày trước cô ấy cũng đã nghe tin đồn ngay cả Thiên Soái, Vương Mẫu và các nhân vật lớn khác cũng đến chúc mừng khai trương Đan Vương Lâu. Từ đó có thể thấy được chủ nhân Đan Vương Lâu đương nhiên không phải dạng vừa. Hơn nữa, ông chủ này còn là Đan Vương nhất phẩm. Đan Vương Lâu vừa khai trương thì những đan dược quý giá ở đó liền bán sạch sẽ, mỗi ngày kiếm hàng tỷ tỷ!

Quán chủ lập tức cung kính nói: “Vị thiếu gia ở bên ngoài, chỉ e là lần này gặp đen đủi rồi”.

Ngô Mi: “Còn phải xem anh tôi có muốn nói chuyện với hắn ta hay không”.

“Nếu như các người còn không chịu đi ra ngoài, bổn thiếu gia sẽ đánh vào. Sở dĩ tôi còn chưa xông vào là do giữ thể diện cho Thiên Y Quán!”

Nghe anh ta nói chuyện hống hách như vậy, Kim Song Nhi nói: “Ông nội hắn gọi là gì ấy nhỉ? Long Hổ Đạo Tôn phải không? Hừ, năm đó mẹ chị mở tiệc, ông ta ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Vậy mà cháu trai ông ta dám ở đây cao giọng hống hách”.

Lúc này Ngô Bình đã tới, anh liếc nhìn tên béo, vỗ vai hắn nói: “Anh bạn, làm người nên rộng lượng một chút. Cớ sao lại làm khó hai cô gái như vậy?”

Tên béo rất tức giận: “Anh là cái quái gì, có tư cách nói chuyện với bổn thiếu gia hay sao?”

Ngô Bình: “Nói như vậy thì anh vẫn cố chấp muốn gây sự, không chịu buông tha cho họ sao?”

“Đúng vậy! Thiếu gia đây hôm nay phải cho bọn chúng một bài học…”

“Đúng vậy, cho chúng một bài học!” Người phụ nữ quyến rũ đi cùng tên béo cũng hét lên.

Ngô Bình sắc mặt nhất thời đen lại, lạnh lùng nói: “Tôi đã nể mặt anh mà anh vẫn cố chấp, vậy tôi cũng không cần khách khí với anh nữa”.

Dứt lời, Ngô Bình liền đấm vào thắt lưng tên béo. Tên béo kêu lên đau đớn, lăn lộn trên mặt đất.

Ngô Bình: “Anh không phải là cháu trai của Long Xà Đạo Tôn sao? Gọi ông ta tới đây để tôi hỏi xem ông ta dạy dỗ cháu trai mình kiểu gì đây”.

Nói xong, anh đá tên béo thêm vài cái nữa trước khi bước vào Thiên Y Quán.

Quán chủ Thiên Y Quán vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười nói: “Hân hạnh được gặp ông chủ Đan Vương Lâu!”

Ngô Bình gật đầu: “Khách sáo rồi”.

Kim Song Nhi cười nói: “Chồng à, anh thật là dũng mãnh, một cước đã đánh cho tên béo kia lăn ra đất”.

Ngô Bình đảo mắt, hỏi: “Đây là chủ nhân của Thiên Y Quán sao?”

Quán chủ lại hành lễ: “Tôi là chủ của Thiên Y Quán, tên là Từ Phượng Nương”.

Ngô Bình: “Cô chủ Từ, trước đây tôi cũng thường ghé thăm các chi nhánh khác của Thiên Y Quán. Quần áo bán ở cửa hàng của cô quả thực là tốt nhất thiên hạ”.

Từ Phượng Nương cười nói: “Đan Vương quá khen rồi. Trên thực tế, sau khi Khuyên Giới được mở ra, rất nhiều y quán với tay nghề xuất sắc đã xuất hiện, hiện tại cạnh tranh rất khốc liệt”.

Ngô Bình đáp: “Tôi vẫn thấy Thiên Y Quán là lợi hại nhất”.

“Đan Vương đã đánh giá chúng tôi cao quá rồi”.

Sau vài lời xã giao, Ngô Bình hỏi: “Hai người đã chọn xong hết quần áo chưa?”

Ngô Mi: “Anh à, bọn em đã chọn xong rồi, nhưng vẫn còn phải chờ một chiếc áo”.

Ngô Bội: “Chờ lấy áo?”

Ngô Mi gật đầu: “Chuyện này anh phải hỏi cô chủ Từ”.

Ngô Bình nhìn Từ Phượng Nương, Từ Phượng Nương cười nói: “Đan Vương, Thiên Y Quán của chúng tôi có bảo vật là một chiếc áo choàng, tôi đã phái người đi lấy rồi. Chiếc áo đó là một di vật cổ xưa, ban đầu nó được dệt cho Thiên Đế nhưng chưa hoàn chỉnh. Sau này, chúng tôi đã mất một nghìn bảy trăm năm để hoàn thành nó. Đến nay, chúng tôi vẫn chưa công bố nó ra bên ngoài. Vừa rồi Kim tiểu thư nói muốn xem chiếc áo này, muốn để Đan Vương mặc thử. Thế nên, tôi đã cử người đi lấy chiếc áo đó cho Đan Vương rồi”.

Bình Luận (0)
Comment