Thần Y Trở Lại

Chương 4148

Người này: “Bớt nói nhảm, đi thì biết!”

Hắn nhìn về phía Ngô Bình, Ngô Bình nói: “Chúng tôi không có thời gian. Nếu thành chủ của các vị có việc gì cần, cứ tới gặp”.

Người kia giận dữ rống lên: “Xấc xược! Dám vô lễ với thành chủ đại nhân, hạ gục hắn cho ta!”

“Đùng!”

Người kia còn chưa dứt lời đã bị cú đấm của Ngô Bình hất văng, cơ thể phá tan cửa lớn, va vào bức tường, miệng không ngừng hộc máu.

Những người khác giật mình kinh hãi, đồng loạt lùi về sau.

Ngô Bình khẽ “hừ” một tiếng, cưỡi lên độn quang, dẫn theo Tống Tử Sơn rời khỏi khách điếm, bay tới thành Thiên Nguyên.

Thành Thiên Nguyên vốn cách nơi đó mấy nghìn dặm đường, nhưng độn thuật của Ngô Bình siêu phàm nên chỉ loáng cái đã đến.

Lúc này đây, trời vừa hửng sáng, Ngô Bình tìm một khách điếm, sắp xếp chỗ ở cho Tống Tử Sơn trước, sau đó tới cửa tiệm đan dược lớn nhất thành Thiên Nguyên, mua một ít đan dược về nghiên cứu.

Cửa tiệm đan dược này có tên là Linh Phong Đan lâu, sở hữu chi nhánh ở khắp nơi, trong đó cửa tiệm ở thành Thiên Nguyên là đầu mối. Cổ đông lớn của Linh Phong Đan lâu là Hoàng gia.

Linh Phong Đan lâu có tổng cộng bảy tầng với kiểu kiểu trúc như một bảo tháp. Tầng thứ nhất kinh doanh dược liệu với số lượng lớn, tầng thứ hai là các dược liệu quý hiếm; từ tầng thứ ba đến tầng thứ bảy bày bán đan dược, càng lên các tầng cao thì đan dược càng quý giá.

Sau khi tiến vào Linh Phong Đan lâu, Ngô Bình xem xét từng tầng một. Khi tới tầng thứ tư, anh phát hiện giá đan dược ở nơi này đã rất cao rồi, trong đó có loại thần đan chính hướng mà anh đang muốn luyện chế, nhưng cấp bậc tốt nhất mới chỉ là đan dược bậc một.

Anh đang chuẩn bị lên tầng năm thì bị một đan đồng đứng ở cầu thang chặn lại, đan đồng trừng mắt với anh: “Nếu đan dược ở tầng này mà anh còn không mua nổi thì khỏi cần xem đan dược ở phía trên nữa”. (đan đồng: đồng tử chuyên hầu hạ người luyện đan)

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cậu biết tôi không mua nổi?”

Đan đồng cười khẩy: “Tôi ở đây bảy năm rồi, dạng khách nào mà tôi chưa từng gặp? Những người chỉ xem chứ không mua như anh, nhiều vô số kể!”

Ngô Bình đáp: “Tôi không mua vì phẩm chất của đan dược ở phía dưới quá kém, thế nên tôi mới phải lên trên xem thử. Các cậu là người kinh doanh, đâu thể từ chối khách xem hàng chứ?”

Đan đồng cười khẩy: “Tóm lại, anh không thể lên trên được”.

Ngô Bình đáp: “Nếu tôi là ông chủ, chắc chắn tôi sẽ đuổi việc người làm thuê như cậu”.

Đan đồng cười khẩy: “Tiếc rằng anh không phải ông chủ của chúng tôi!”

“Chuyện gì thế?”

Một cô gái tuổi trạc đôi mươi từ trên tầng bước xuống, dung mạo cao quý lạnh lùng, ăn mặc như người trong cung. Trông thấy phục sức của cô ấy, Ngô Bình thoáng giật mình, bởi vì cách ăn mặc này khá giống với Hoàng Thiên Cầm.

Đan đồng hoảng hốt cúi đầu: “Cô Tư, người này không mua nổi đan dược mà cứ đòi lên trên xem xét, con đành ngăn hắn lại”.

Cô gái kia thoáng nhíu mày: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, khách hàng ghé qua đã là chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng ta rồi”.

Đan đồng vội vàng đáp: “Vâng, con biết sai rồi”.

Bình Luận (0)
Comment