Thần Y Trở Lại

Chương 4144

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có trò nào đơn giản, một lần thắng được hay thua rất nhiều không?”

Ông chủ mập cười đáp: “Đương nhiên là có! Đơn giản nhất chính là tài xỉu, sao, có muốn thử một chút không?”

Ngô Bình: “Ồ, chơi thế nào?”

Ông chủ sòng bạc lấy xúc xắc đến giải thích. Ba cục xúc xắc, người chơi đặt cửa trước, nếu đặt ba cái cùng một số cụ thể, ví dụ như số sáu thì chính là 1:150. Nếu cược trúng một số trong ba cái xúc xắc thì sẽ là 1:24. Sau đó còn có số chẵn, tổng số… tỉ lệ cược đều khác nhau.

Ngô Bình vừa nghe đã cảm thấy vô cùng đơn giản, nói: “Vậy chơi thử mấy vòng đi”.

Bấy giờ, một người đàn ông có đầu rắn đi ra, hai tay gã bưng một cái vỏ rùa, bỏ ba cục xúc xắc vào rồi dùng sức lắc.

Ông chủ sòng bạc cười nó: “Cái cốc kia là dùng vỏ rùa làm, người bên ngoài không thể thấy được bên trong, càng không thể tác động đến xúc xắc”.

Ngô Bình thử một chút, thần niệm của anh quả thật không thể thẩm thấu vào, càng chẳng thể đoán được biến hóa bên trong.

Người đầu rắn lắc mấy cái bèn đặt cốc lên bàn, ông chủ sòng bạc cười nói: “Thưa cậu, cậu có thể đặt cửa rồi”.

Thần niệm của Ngô Bình không thể thẩm thấu, nhưng mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể xuyên qua mai rùa, lúc này tổng số của ba cục xúc xắc là mười bốn. Anh nhìn một cái rồi đặt ở cửa viết số mười bốn, cược 1:12.

Sau đó, anh cười hì hì hỏi: “Ông chủ, tôi có thể cược nhiều nhất bao nhiêu?”

Ông chủ cười đáp: “Cậu muốn cược bao nhiêu cũng được, chỗ này của tôi có cả đống séc”.

Ngô Bình đặt chiếc nhẫn có bốn triệu thần tệ đối diện với số mười bốn nói: “Tôi cược mười bốn điểm”.

Ông chủ liếc người đàn ông đầu rắn lắc xúc xắc một cái, thấy sắc mặt gã khó coi, trong lòng không khỏi lộp bộp, nói thầm không thể nào, lẽo nào ván đầu tiên cậu ta đã cược trúng?

Ngô Bình lại bảo: “Mau mở nắp đi”.

Người đầu rắn lại không mở, nói: “Ván này tôi không lắc tốt, tôi lắc lại một lần”.

Tay gã vừa giơ ra đã bị Ngô Bình một quyền đánh bay, cả người trực tiếp dán lên tường y như dính lên đó, không chỗ có thể trốn, miệng còn không ngừng hộc máu.

Cảnh đó lập tức hù mọi người sửng sốt, thực lực của tên kia mạnh thật!

Ngô Bình mở nắp hộp ra, hai số năm, một số bốn vừa vặn mười bốn điểm. Anh mặt mày tươi rói, cười nói: “Ông chủ, 1:12, tôi cược bốn triệu thần tệ, ông phải trả tôi năm mươi sáu triệu thần tệ!”

Ông chủ tức muốn hộc máu, nhưng ông ta mở sòng bạc, hiện trường lại có nhiều khách khứa như vậy, nếu quỵt thì sau này cũng chẳng ai thèm đến nữa. Ông ta nghiến răng nói: “Được! năm mươi sáu triệu thần tệ, tôi có thể trả cho cậu, nhưng anh bạn nè, cậu còn dám chơi nữa không?”

Ngô Bình nhìn thoáng qua Hạt Bưu bị dọa ngu người, cười nói: “Tôi phải nể mặt anh Bưu, không thắng sạch sòng bạc của các ông thì tôi chắc chắn sẽ không đi”.

Hạt Bưu sợ tới mức “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất, vừa định giải thích đã bị ông chủ sòng bạc đánh bẹp đầu, đứt hơi chết ngắc.

Trên người ông chủ tỏa ra khí thể khủng bố, cười ha ha nói: “Cậu đây cũng gan ghê! Được rồi, tôi sẽ chơi tới cùng!”

Ngô Bình: “Vậy cược tiếp thôi”.

Lần này, ông chủ tự mình lắc, sau đó đặt mạnh hộp xuống bàn, nhàn nhạt nói: “Cậu cho thể đặt rồi!”

Ngô Bình phát hiện ba cục xúc xắc vậy mà đều lơ lửng trên không, còn ở trong trạng thái xoay tròn với tốc độ cao. Chứng tỏ rằng, ông ta đã dùng một thủ pháp cực kỳ cao tay để khống chế xúc xắc bên trong. Anh biết, giờ dù mình đặt gì thì kết quả cũng sẽ khác.

Bình Luận (0)
Comment