Thần Y Trở Lại

Chương 4098

Người phụ nữ run rẩy: “Tôi không nhận một đồng nào hết! Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn các người đền mạng!”

Gã râu vàng cười khẩy: “Báo cảnh sát? Tôi nói cho cô biết nhé, cảnh sát Mã ở trấn là đại ca kết nghĩa của anh Tam bọn tôi, cô thấy cảnh sát Mã có quản chuyện của cô không? Bọn tôi đã báo án bên cảnh sát Mã là Ngô Thành này chết vì tai nạn lao động. Hai trăm nghìn cũng là dựa theo tiêu chuẩn số tiền bồi thường tai nạn lao động để bồi thường cho cô, hiểu chưa?”

Người phụ nữ này chính là vợ của Ngô Thành, chị dâu của Ngô Bình, chị ấy nhìn chằm chằm đám người này: “Các người sẽ không được chết yên đâu. Ông trời có mắt, tôi không tin thế giới này không có công đạo! Tôi phải kiện các người, kiện ở huyện không được thì tôi kiện lên thành phố, thành phố không được thì tôi kiện lên tỉnh. Tô Tuệ tôi còn sống ngày nào, tôi sẽ không buông tha cho các người ngày đó!”

Sắc mặt đám côn đồ khó coi, điều bọn chúng lo nhất là người phụ nữ này sẽ kiện lên trên, nhỡ đâu kinh động nhân vật lớn nào đó thì chuyện sẽ rất rắc rối.

Gã râu vàng cười lạnh: “Một người phụ nữ như cô có thể đấu lại bọn tôi sao? Anh em của tôi đã tới trường đón con trai cô rồi, đón nó về rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn ở nhà cô!”

Nói rồi, mấy tên côn đồ bắt Tô Tuệ kéo vào trong nhà. Hai tên còn lại thì kéo xác Ngô Thành vào trong sân. Hàng xóm láng giềng ở gần đó nhưng không dám lên trước ngăn cản, vì Lưu Tam này nổi tiếng hung ác, không ai dám chọc vào!

“Các người thả tôi ra! Khốn nạn! Chúng mày không phải con người! Hu hu…”, Tô Tuệ bị túm tóc lôi vào trong.

“Mẹ kiếp, ai cho mày hét!”, gã râu vàng đạp lên miệng Tô Tuệ, máu tươi tràn ra, Tô Tuệ suýt ngất đi.

Rầm!

Cửa lớn đóng lại, một gã thanh niên tóc đỏ tầm hai mươi tuổi nói: “Anh Râu, chúng ta giết quách con đàn bà này đi, sau đó nguỵ tạo thành treo cổ tự sát nhé?”

Gã râu vàng trợn hắn: “Mày ngu à? Bên ngoài bao nhiêu người đang nhìn, mày nghĩ người ta tin hả?”

Tóc đỏ gãi đầu: “Vậy làm thế nào ạ? Con đàn bà này trông có vẻ cứng đầu lắm”.

Ánh mắt gã râu vàng hung tàn, gã tới trước mặt Tô Tuệ, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi lại cô lần nữa, hai trăm nghìn, cô có nhận không? Nếu cô không nhận thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân con trai của cô, để nó biến thành kẻ tàn phế!”

“Mày dám!”, Tô Tuệ cực kỳ sợ hãi, vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị đạp ngã lăn ra đất.

Gã râu vàng: “Nếu tôi là cô thì đã ngoan ngoãn cầm tiền, sống yên ổn rồi. Người chống đối với anh Tam đều không có kết cục tốt”.

Tô Tuệ hét lên: “Tao liều với chúng mày!”, chị ấy bỗng cắn tay của một kẻ, tên đó kêu lên thảm thiết, sau đó giơ chân đá vào bụng chị ấy.

Tô Tuệ đau đớn kêu la, hàng xóm bên ngoài đều tỏ vẻ lo lắng, có vài người định xông vào nhưng bị vợ và người thân ngăn cản nên đành thôi.

Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ lại trước cửa, Ngô Bình lao xuống xe.

Vừa xuống xe, anh đã nghe thấy tiếng kêu thảm của chị dâu trong sân, anh gào lên, đánh một chưởng mở toang cửa lớn.

Đám côn đồ đứng trong sân đều kinh hãi, quay phắt người lại. Lúc gã nhìn thấy Ngô Bình thì cười nhạt: “Thằng oắt, mày về đúng lúc lắm, khuyên chị dâu của mày đi, nếu không cả nhà mày đều toi đời đấy!”

Ngô Bình xông tới trước ba bước, một cước đá lên bụng kẻ vừa đánh Tô Tuệ, tên này há hốc mồm, sau đó ngã rầm xuống đất.

Gã râu vàng cả kinh, vừa định ra tay thì đã bị Ngô Bình chụp lấy vai, anh khẽ dùng lực, xương vai của gã râu vàng đã nát nhừ, gã đau đớn hét lên như heo bị chọc tiết.

Bình Luận (0)
Comment