Thần Y Trở Lại

Chương 3931

Ân Chính Minh cất lời: “Điện hạ, lưng chừng núi có một không gian bí ẩn, kẻ mạnh bên trong vô cùng nguy hiểm, xin ngài hãy cẩn thận”.

Ngô Bình đáp: “Không sao. Đi đây”. Ngay cả Xích Tùng Tử mà anh còn đánh được, còn dễ dàng chiến thắng thi yêu, có kẻ mạnh nào đáng sợ hơn bọn họ kia chứ?

Tiến vào cổng, anh đột nhiên rơi xuống. Anh cảm thấy mình rơi cả chục nghìn mét rồi đột ngột lơ lửng giữa không trung, chậm rãi đáp xuống.

Đây là một không gian tối tăm, ánh sáng vô cùng mờ mịt, xung quanh tràn ngập tà khí.

Ngô Bình nheo mắt lại, nhìn thấy một cái bóng đen áp sát mặt đất, đang lao đến gần mình như tia chớp.

“Ầm!”

Anh giẫm chân xuống đất, bỗng nghe thấy một tiếng rít gào, bóng đen nọ đột nhiên phồng to ra, biến thành một con rắn khổng lồ. Trong nháy mắt, nó đã quấn quanh người Ngô Bình rồi siết thật chặt.

Ngô Bình lạnh lùng hừ mũi, dùng hai cánh tay hất con rắn ra, đồng thời đấm mạnh vào đầu nó.

Rắn lại gào lên thảm thiết. Nó tiếp đất thật nhanh, biến thành một sinh vật hình người cường tráng, có ba đầu sáu tay. Sinh vật hình người này có trình độ võ học cực kỳ cao, trong chớp mắt đã tung ra vài trăm cú đấm, đánh đến mức khiến Ngô Bình phải lùi lại mấy bước liền.

Mắt anh sáng lên, vừa quan sát con quái vật này vừa hỏi: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”

Quái vật có ba cái đầu, một mặt cười, một mặt khóc, một mặt tức giận. Ba gương mặt này có thể tung ra những đòn tấn công với các đặc điểm khác nhau, tựa như ba cao thủ ra tay cùng lúc.

Đôi bên giao đấu hơn trăm chiêu. Sáu cánh tay của nó đột nhiên duỗi ra, hai cánh tay chộp lấy hai tay của Ngô Bình, hai cánh tay giữ chắc hai chân anh. Hai tay còn lại cầm hai món thần binh, một cái đâm vào ngực Ngô Bình, cái còn lại chặt đầu anh.

Ngô Bình cười khẩy, với một cú xoay người, bốn cánh tay của con quái vật ba đầu kia bị anh vặn xoắn, đồng thời khiến mọi đòn tấn công của nó trượt mục tiêu.

“Ầm!”

Anh đấm mạnh vào mặt khóc của quái vật, đánh vỡ đầu nó.

Quái vật hét lên, thân hình lại thay đổi, biến thành hình dáng một con người bình thường, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình.

Ngô Bình thu thế, trầm giọng hỏi: “Ngươi là Thần tộc?”

Đứng trước mặt anh lúc này là hình dáng của một cậu trai. Có điều trên đỉnh đầu đối phương có mọc sừng đen, đôi mắt cũng không giống của loài người.

Cậu trai cười quái dị: “Thần tộc gì chứ, ta là Đại ma vương Âm Cửu Chúc!”

Ngô Bình hỏi: “Đại ma vương? Ngươi là Ma tộc?”

Cậu trai đáp: “Đúng vậy!”

Ngô Bình hỏi: “Ngươi từng là con người, ta nói có đúng không?”

Âm Cửu Chúc cười khẩy: “Thế thì đã sao? Ngươi thú vị đấy, không ngờ lại đánh bại được ta. Ngươi là ai? Sư tôn của ngươi là kẻ nào?”

Ngô Bình đáp: “Ta là Nhân Hoàng Lý Huyền Bình!”

Âm Cửu Chúc bảo: “Nhân Hoàng chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Ngươi vẫn còn thân phận khác!”

Ngô Bình nói: “Ngươi không cần phải biết quá nhiều. Âm Cửu Chúc, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?”

Âm Cửu Chúc hừ giọng: “Ngươi nghĩ ta muốn ở đây à? Nếu không vì Thành Đường thì ta đã chẳng biến thành hình dạng như bây giờ!”

Bình Luận (0)
Comment