Thần Y Trở Lại

Chương 3854

Ngô Bình cười nói: “Đã gọi anh là anh rồi, anh nói không cần là không cần. Đúng rồi, chút nữa anh muốn tới một nơi, em thích thì đi với anh”.

Trần Nhược Nhàn hào hứng: “Đi đâu ạ?”

Ngô Bình: “Ngũ Hành Giới”.

Trần Nhược Nhàn suy nghĩ rồi nói: “Em từng nghe nói về nơi này rồi. Bên Doanh Châu đã có khá nhiều cao thủ vào Ngũ Hành Giới, em cũng muốn đi nhưng lâu nay vẫn chưa có dịp. Lần này đúng lúc, vậy em đi với anh Lý tới Ngũ Hành Giới xem thử sao”.

Ngô Bình: “Được, chúng ta chuẩn bị chút đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát”.

Anh cần hai tiếng để đi đón Hổ Bảo. Hổ Bảo vẫn luôn sống ở nhà, bây giờ anh đi Ngũ Hành Giới, tiện thể đưa nó đi luôn. Lần trước dì Hổ phải trải qua thiên kiếp, không thể chăm sóc Hổ Bảo nên nhờ Ngô Bình chăm sóc nó.

Thế nên Ngô Bình tới Linh Xuyên để đưa Hổ Bảo đến Bổn Đảo. Sau đó anh chuẩn bị sơ rồi cùng Trần Nhược Nhàn tới Ngũ Hành Giới.

Chẳng bao lâu sau, hai người và một hổ đã tới lối ra vào Ngũ Hành Giới. Trước lối ra vào Ngũ Hành Giới, có một hòn đảo nhân tạo, trên đảo có khá nhiều nhà cửa.

Hai người vừa tới thì đã có người ngăn bọn họ lại, cao giọng nói: “Muốn vào Ngũ Hành Giới thì phải nộp tiền”.

Người cản họ lại là một vị Chân Tiên, tu vi không hề thấp, thực lực cũng mạnh, sau lưng hắn còn có rất nhiều người.

Ngô Bình thản nhiên hỏi bọn họ: “Các anh là người của môn phái nào?”

Gã tu sĩ trả lời: “Bọn tôi là tu sĩ của Doanh Châu!”

Ngô Bình cười khẩy: “Tu sĩ Doanh Châu? Tôi đã tới Ngũ Hành Giới này hai lần rồi, nó là đất hoang, dựa vào đâu mà Doanh Châu các anh lại lập trạm thu phí?”

Không phải anh không nộp nổi vài đồng bạc, nhưng tự dưng vòi tiền thế này thì anh không cấp nhận được.

Tu sĩ này cười khẩy: “Anh đang kiếm chuyện đấy à?”

Ngô Bình: “Tránh đường!”

Tu sĩ tức giận: “Chán sống rồi!”

Hắn vừa định giơ tay đánh người thì bỗng trước mắt tối sầm, người đã bị Ngô Bình đá bay. Những người khác cũng cả kinh, có người kích hoạt bùa giết người, có người phóng kiếm quang ra.

Ngô Bình đều không thèm nhìn, giẫm chân một cái, mặt đất rung chuyển, đám người này lập tức đứng không vững, ngã đông ngã tây. Đến lúc bọn họ đứng lên lại thì Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đã vào được Ngũ Hành Giới rồi.

Trở về Ngũ Hành Giới, Hổ Bảo vui mừng nhảy nhót, rú lên gọi dì Hổ. Mà rất lâu sau vẫn không nghe được tiếng trả lời của dì Hổ.

Hổ Bảo bỗng lo lắng, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ, sau cùng tiếng kêu trở nên bi thương. Nó và mẹ có một sự cảm ứng thần bí, một khi nó gọi thì chắc chắn mẹ nó sẽ cảm nhận được. Thế nên, nó có dự cảm không lành.

Ngô Bình cũng rất nóng lòng, anh lập tức phóng thần niệm ra, dốc toàn lực tìm kiếm.

Chẳng bao lâu sau, anh đã có phát hiện. Ở một nơi cách bọn họ ba trăm nghìn dặm có một toà cung điện, xung quanh cũng có rất nhiều công trình kiến trúc. Rất rõ ràng, lần trước anh rời khỏi đây những toà kiến trúc này mới được xây dựng.

Lúc này, trong cung điện, một người đàn ông để râu cá trê đang bàn bạc gì đó với một đám thuộc hạ. Mà trên ghế ông ta ngồi có một tấm da hổ cực lớn. Nhìn hoa văn trên da hổ, Ngô Bình lập tức nhận ra đây chính là màu lông của dì Hổ!

Bình Luận (0)
Comment