Thần Y Trở Lại

Chương 3790

“Vô liêm sỉ?”, Tư Không Vũ nói bằng giọng chế nhạo: “Tiên quốc kiểu gì cũng sẽ bị diệt vong, tôi chỉ đang tìm kiếm một số lợi ích cho bản thân mình mà thôi. Hơn nữa, cậu không thấy sao? Người dân của Ẩn đảo giờ đã được an cư lạc nghiệp, nếu nó không có tôi, tổ tiên của họ đã chết trong chiến tranh từ lâu”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ông cho rằng tôi không nhận ra âm mưu của ông sao? Ông nuôi nhiều người như vậy là hi vọng bọn họ sẽ sỉnh ra hậu duệ thiên tài để ông đoạt xác đúng không?”

Tư Không Vũ cười nói: “Cậu thật thông minh, có thể nhìn thấu cả kế hoạch bí mật của tôi”.

Người đàn ông áo vàng nói: “Lão tổ, lấy được thân thể này là chúng ta có thể thực hiện kế hoạch kia rồi”.

Tư Không Vũ gật đầu: “Đúng vậy. Ha ha, bắt đầu đi”.

Tư Không Vũ đưa tay đặt trên đầu Ngô Bình, sau đó ném anh lên một chiếc giường ngọc, cười nói: “Yên tâm, không đau đâu, sẽ xong nhanh thôi”.

Ngô Bình nhìn ông ta và hỏi, “Ông cũng tu luyện ở trong Khuyên Giới, phải không?”

Tư Không Vũ hờ hững đáp: “Đúng vậy, nếu có thể rời khỏi Khuyên Giới thì tôi sớm đã chu du chốn thiên ngoại, đến các thế giới khác rồi. Sao có thể ở lì chốn này kia chứ?”

Ngô Bình đột nhiên cười thần bí, nói: “Vậy thì tốt. Bùa Đại Thiên Độn, độn thiên!”

Dứt lời, bùa Đại Thiên Độn của anh sáng lên. Lá bùa này là do Đạo Tôn luyện hóa, sức mạnh vô song. Kích hoạt lá bùa này không cần pháp lực, chỉ cần có một ý niệm là nó sẽ sáng lên. Một luồng ánh sáng lóe lên, người đàn ông áo vàng, Ngô Bình và Tư Không Vũ đều bị quấn lấy và biến mất ngay lập tức.

Ngay sau đó, bùa Đại Thiên Độn đưa ba người bọn họ đến một tòa tiên phủ, nơi này nằm ngoài Khuyên Giới, có Thiên Đạo hoàn chỉnh.

Dưới sự trấn áp của Thiên Đạo hoàn chỉnh, Tư Không Vũ vẻ mặt thống khổ ngã xuống đất. Người đàn ông áo vàng thì còn thảm hơn, toàn thân co quắp, trên người bốc lên một làn khói đen hôi thối.

Đây là nơi luyện công do Thái Hoa Đạo Tôn Lạc Ngưng Đan chuẩn bị. Nơi này nằm ngoài Khuyên Giới và có Thiên Đạo hoàn chỉnh.

Những sợi dây và lưới trói buộc Ngô Bình không thích ứng được với trật tự của Thiên Đạo nơi đây, vì vậy chúng mất hết pháp lực, Ngô Bình thoát ra một cách dễ dàng.

Anh ném cái lưới đi, duỗi eo, cười hỏi Tư Không Vũ: “Tư Không tướng quân, ông cảm thấy thế nào?”

Tư Không Vũ vẻ mặt kinh hãi và khiếp sợ: “Đây là chốn thiên ngoại sao?”

Ngô Bình: “À, là chỗ một vị Đạo Tôn bạn tôi tu luyện”.

Tư Không Vũ bỗng nhiên nở nụ cười: “Cậu thật là có phúc, lại được làm bạn với Đạo Tôn, tôi bội phục cậu”.

Ngô Bình cảm thấy hơi chột dạ, anh lấy ra cây Thiên Nguyên Châm, phong ấn toàn bộ cơ thể của Tư Không Vũ để cho dù ông ta có quay trở lại Khuyên Giới thì cũng không thể hại anh.

Tạm thời không để ý đến Tư Không Vũ nữa, anh quay sang vỗ vỗ mặt người áo vàng, hỏi: “Còn ông là ai? Một trong Tam Vương sao?”

Người này lúc này đang cực kỳ khó chịu, tu vi của ông ta không thấp, là Bán Bộ Đại La. Thế nhưng tu vi càng cao, càng không chịu nổi sự áp chế của Thiên Đạo hoàn chỉnh lên cơ thể.

Ông ta yếu ớt nói: “Tôi là chủ nhân Ẩn đảo”.

Ngô Bình: “Ẩn đảo có chủ sao?”

Người đàn ông áo vàng: “Đúng vậy, chỉ là tôi không quan tâm đ ến việc bên ngoài, cho nên không nhiều người biết tới. Nhưng trên thực tế, Tam Vương đều phải phục tùng tôi”.

Ngô Bình: “Ông tên gì?”

“Tư Không Kiến Thánh”.

Ngô Bình: “Vậy thì gia tộc Tư Không mới là chủ nhân thực sự của Ẩn đảo?”

Bình Luận (0)
Comment