Thần Y Trở Lại

Chương 3788

Ông cụ già đáp: “Nghe nói, vào thời mà Tiên Đạo còn hưng thịnh, từ trên trời giáng xuống năm tấm bia Tiên. Hậu nhân tu hành Tiên Đạo đều là nhờ năm tấm bia Tiên này”.

Đối với truyền thuyết như vậy, Ngô Bình thật sự không tin. Anh nhìn tấm bia, cố gắng lĩnh hội nội dung bên trên.

Chữ và các hình thù trên đó rất kỳ lạ, cũng không phải Tiên văn, muốn lĩnh ngộ cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Sau khi xem xét một lúc, Ngô Bình không tìm thấy thông tin gì có giá trị, vì vậy anh đã mở mắt thấu thị để xem kỹ hơn. Khi nhìn lại, anh phát hiện ra một điều bí ẩn, hóa ra các chữ và hình thù trên tấm bia không hề tách riêng mà có mối liên kết với nhau.

Vì vậy, anh suy nghĩ về tất cả các chữ cái và hình thù đó trong đầu để sắp xếp chúng lại với nhau. Có vô số cách để sắp xếp và kết hợp những ký tự này, nhưng chỉ có một cách chính xác. Cũng may, con mắt thấu thị có thể tìm thấy mối liên hệ giữa chúng, vì vậy anh nhanh chóng thành công.

Cuối cùng, tất cả các chữ cái và hình vẽ được sắp xếp lại trong đầu Ngô Bình, tạo thành một sinh vật có hình dạng kỳ lạ. Nó há miệng và phát ra âm thanh, như thể đang nói với anh điều gì đó.

Ngô Bình suy nghĩ một lát liền hiểu ra. Muốn hiểu rõ tất cả, nhất định phải xem nốt bốn tấm bia Tiên còn lại.

Nghĩ tới đây, anh lập tức cầm bút lên, vẽ một ít ký tự và hình thù lên một tờ giấy. Tính đến nay, người đạt kết quả cao nhất trong lịch sử viết được hai mươi lăm ký tự, bốn hình vẽ.

Thành tích của Ngô Bình rõ ràng là tốt hơn nhiều, anh viết được năm mươi ký tự và hình vẽ, một lần nữa đạt điểm cao nhất trong lịch sử.

Tư Không Vũ mỉm cười, nói: “Quả là một thiên tài từ trên trời rơi xuống”.

Khi Ngô Bình bước ra khỏi sảnh, Mị Lan đột nhiên thở dài.

Ngô Bình hỏi: “Sao vậy?”

Mị Lan thở dài đáp: “Anh làm tốt như vậy, người khác sao dám cược anh thua?”

Ngô Bình biết phen này sẽ rất khó kiếm tiền.

Anh nói: “Đối với những chuyện thế này, kiếm được tiền thì tốt. Nhưng không kiếm được thì cũng không có gì đáng tiếc”.

Mị Lan gật đầu: “Anh nói phải”.

Sau đó cô nói: “Ba bài khảo hạch này sẽ kéo dài trong bảy ngày tới, anh có thể trở về nghỉ ngơi một thời gian”.

Ngô Bình: “Bảy ngày? Vậy tôi có việc phải đi đã, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Nếu có việc gấp, cô cứ liên hệ với tôi”.

Mị Lan: “Được, vậy để tôi tiễn anh”.

Cô ấy tiễn Ngô Bình ra tới ven của Ẩn đảo, sau đó Ngô Bình bước ra khỏi cấm chế.

Anh bay được một lúc thì cảm thấy bị khóa chặt bởi hai thần niệm rất mạnh.

Anh đứng lại, bình tĩnh quay về phía sau thì thấy hai bóng người bay về phía mình. Trong hai người, có một người anh quen, chính là Tư Không Vũ. Người còn lại là một người đàn ông mập mạp, mặc áo bào vàng, khuôn mặt to lớn, nước da trắng như bạc.

Ngô Bình mặt không biến sắc, hỏi: “Tư Không tiền bối, đuổi theo tiểu bối là có chuyện gì sao?”

Tư Không Vũ thản nhiên đáp: “Nhóc con, cậu ở trong lò quẻ một trăm lẻ ba hơi thở, lĩnh ngộ một trăm lẻ bảy thức quyền trong cuộn giấy. Tư chất như vậy, đến cả một Đạo Quân như tôi cũng phải ghen tị.”

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: “Cho nên?”

Bình Luận (0)
Comment