Thần Y Trở Lại

Chương 3772

Chương 3772

Nói rồi anh buông tay ra, chắp tay đứng sang một bên hỏi: “Anh phục chưa?”

Liêu Bá sa sầm mặt mày, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, hắn mới cắn răng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Chủ nhân”.

Ngô Bình: “Đừng bày ra vẻ mặt tang thương đó, làm nô lệ của tôi là vinh hạnh của anh đấy”.

Liêu Bá cúi đầu xuống: “Vâng”.

Lúc này đệ tử Bát Tông cũng đã đến, họ vừa cảm thấy kinh ngạc vừa bái phục khi nhìn thấy Liêu Bá quỳ dưới đất.

“Tông chủ lợi hại quá! Võ Hoàng của Chân Lan thế mà lại thành nô lệ của anh ấy, ha ha”.

“Có lẽ thực lực của tông chủ đã không phải là thứ thực lực mà Đạo Quân bình thường có thể đánh lại được nữa rồi. Nghe đồn thực lực của tiên địa không có giới hạn, xem ra là thật”.

“Đây là chuyện rất bình thường, địa tiên và thiên tiên vốn dĩ là hai loại hình thức tu luyện, địa tiên tu luyện hình, thiên tiên tu luyện thần. Đương nhiên, hai cấp bậc này không xung đột lẫn nhau nên địa tiên cũng có thể thành thiên tiên, nhưng không có nghĩa là thiên tiên mạnh hơn địa tiên”.

Ở một bên khác, Ngô Bình gọi Di Kha và Liêu Bá đến Hành Cung hỏi về chuyện cấm địa.

Di Kha nói: “Thật ra tổ tiên của bộ lạc Chân Lan là một nhóm người canh giữ cấm địa, sau đó sinh ra nhiều thế hệ mới có được bộ lạc Chân Lan ngày hôm nay”.

Ngô Bình: “Cấm địa là thế nào?”

Di Kha: “Trong cấm địa có phong ấn một sinh vật đáng sợ, mục đích chúng tôi tồn tại là khuyên ngăn những người xông vào trong đó rời đi, nói cho họ biết mối nguy hiểm trong đó”.

Ngô Bình: “Sinh vật gì?”

Di Kha lấy một cuốn sách cổ ra từ trong ngực, cuốn sách cổ này làm bằng da thú, sau khi mở ra, bên trên là một bức chân dung. Nhìn thấy bức chân dung này, lòng Ngô Bình dao động, anh nhìn bức chân dung thì nhận ra đây chính là “Hắc Kỳ Lân” đứng thứ hai trong số các thần thú hộ mệnh. Hắc Kỳ Lân này có tám mươi mốt loại thần thông, mỗi loại đều có uy lực hủy diệt trời đất nên nó đứng thứ hai trong các thần thú hộ mệnh.

Cùng cấp bậc với nhau nhưng Cùng Kỳ không phải là đối thủ của Hắc Kỳ Lân. Nhưng cấp bậc cao nhất của Cùng Kỳ cao hơn nên xếp hạng trên Hắc Kỳ Lân.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Sinh vật này bị ai trấn áp ở đây?”

Di Kha lật đến một trang khác, trên đó là một người đàn ông.

Anh cầm lấy cuốn sách cổ rồi đọc phần chữ phía sau mới biết lai lịch của người đàn ông này. Ông ta là một Đại Thánh, một mình đi vào thế giới Ma Giới rồi bị thương nặng, Hắc Kỳ Lân ở đó cũng bị ma khí lây nhiễm, ma hóa hoàn toàn. Ông ta không đành lòng giết Hắc Kỳ Lân nên dùng chút sức mạnh còn lại trấn áp Hắc Kỳ Lân ở đây, tạo nên cấm địa hiện nay, trong sách có nhắc đến, lúc bấy giờ Hắc Kỳ Lân đã là thần thú hộ mệnh cấp mười hai.

Trong cuốn sách cổ không có nội dung gì nhiều thêm nữa, nhưng đã để lại rất nhiều không gian tưởng tượng cho Ngô Bình.

Anh hỏi: “Sau đó có ai đi vào cấm địa không?”

Di Kha khẽ thở dài: “Sao lại không có, chỉ riêng một mình tôi nhìn thấy đã có bảy người rồi, có trong số họ có người là Chân Tiên, có người là Bán Bộ Đại La, còn có cả một Đạo Quân và một Đại Thần, thế nhưng không ai có thể đi ra được”.

Ngô Bình nheo mắt, cảnh giới Đại Thần và Đạo Quân ngang nhau, nếu ngay cả họ cũng không thể ra ngoài, chắc chắn cấm địa này vô cùng hung hiểm.

Anh bình tĩnh nói: “Hai người về đi, lát nữa Thiên Đạo Môn sẽ cử sứ giả đến”.

Di Kha dẫn tùy tùng lui ra ngoài, Liêu Bá vẫn ở lại vì bây giờ hắn đã là nô lệ của Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi hắn: “Liêu Bá, võ học của bộ lạc Chân Lan các anh từ đâu mà có?”

Bình Luận (0)
Comment