Thần Y Trở Lại

Chương 3512

Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình, bọn em tìm được một hang động của đại yêu, bây giờ đân ẩn náu ở đây”.

Ngô Bình: “Ừm, em ở yên đó đợi anh, một lát anh sẽ tới ngay”.

Bùa ngọc của anh có chức năng định vị, nhờ đó mà anh có thể dễ dàng tìm được Đường Băng Vân.

Lúc này, trong một động hình thành từ thạch anh, Đường Băng Vân đang ở cùng với bảy đồng môn viện Chu Tước nữa. Trước đó bọn họ gặp phải một con yêu quái rất lợi hại, bất đắc dĩ mới tới đây trốn.

May là chỗ này kín đáo, con yêu quái lợi hại kia không tìm được bọn họ. Bảy vị đồng môn còn lại của Đường Băng Vân có năm nam hai nữ, bọn họ đều là đệ tử ưu tú của viện Chu Tước giống Đường Băng Vân. Nhưng trong tám người này, tố chất của Đường Băng Vân là tốt nhất. Chỉ là cô ấy nhập môn hơi muộn, tu vi không bằng những người này.

Ví dụ tu vi của đại sư huynh trong bảy người này từ lâu đã đạt đến cảnh giới Thần Tiên. Hai cô gái cũng đều là nữ đệ tử xinh đẹp nhất viện Chu Tước, bọn họ đều thầm mến mộ đại sư huynh.

Bốn chàng trai còn lại có hai vị Hư Tiên, hai vị Địa Tiên Bất Tử. Nhìn thấy Đường Băng Vân liên lạc với người ngoài, một chàng trai nói: “Băng Vân sư muội, muội liên lạc với ai vậy? Anh ta cũng đang ở trong động Vạn Yêu sao?”

Trên mặt Đường Băng Vân tràn ngập nét vui vẻ, cô ấy gật đầu: “Vâng, anh ấy là chồng chưa cưới của em”.

Năm chàng trai nhìn nhau, từ lúc Đường Băng Vân tới viện Chu Tước, mấy người bọn họ đều sinh lòng mến mộ cô ấy. Một cô gái vừa có tố chất tốt vừa xinh đẹp, ai lại không thích? Nhưng tiếc là Đường Băng Vân luôn nói mình đã có chồng chưa cưới, người luôn được Đường Băng Vân nhắc đến nay đã xuất hiện rồi!

Đại sư huynh cười nói: “Thì ra chồng chưa cưới của sư muội tới rồi, chúng ta nhất định phải chào đón nồng nhiệt mới được, dù sao người ở những nơi nhỏ bé tới cũng chưa trải sự đời nhiều”.

Câu này khiến Đường Băng Vân thấy không vui lắm, nhưng cô ấy không nói, chỉ mong Ngô Bình mau tới thôi.

Ngô Bình xác định vị trí trên bùa ngọc xong, chẳng bao lâu sau đã tới gần. Lối vào hang động bị dây leo phủ kín, anh vừa tới nơi đã có một cái bóng trắng từ bên cạnh nhào tới với tốc độ cực nhanh.

Anh giơ tay chộp thì bắt được một con báo có xương mọc bên ngoài cơ thể, nó dài tầm mười mét. Nhưng lúc nó nhào về phía Ngô Bình thì anh đã hoá thân thành người khổng lồ cao nghìn mét rồi, anh nắm nó trong lòng bàn tay.

Con cốt li sợ run bần bật, ngây ngốc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình không giết nó, chỉ vứt nó sang một bên. Con cốt li lăn vài vòng trên đất rồi nằm phục xuống đất tỏ thái độ thần phục với Ngô Bình.

Ngô Bình không quan tâm tới nó, hoá thành một anh chàng đẹp trai cao một mét tám, vén dây leo ra đi vào trong.

Lúc này, vị đại sư huynh kia đang nhìn chằm chằm lối ra vào. Ngô Bình vừa xuất hiện, gã đã chỉ tay ra, một tia sáng màu xanh biếc đánh lên người Ngô Bình.

Thân là Thần Tiên, tu vi của gã rất cao, một chỉ tay này đã có thể dễ dàng giế t chết một Địa Tiên cảnh giới Động Thiên.

Đường Băng Vân hoảng hốt: “Huyền Bình!”

Tia sáng vừa đánh lên thân mình thì đã bị phản xạ đi nơi khác, hoàn toàn không thể làm anh bị thương.

Ngô Bình hơi bất ngờ, anh nhìn đại sư huynh đang đứng ngây ra như phỗng hỏi: “Sao anh lại đánh tôi?”

Đường Băng Vân đã chạy tới nơi, ôm chầm lấy người đàn ông của mình, mừng đến rơi lệ.

Ngô Bình khẽ vỗ vai cô ấy, anh cười nói: “Băng Vân, có nhớ anh không?”

Đường Băng Vân đấm yêu vào ngực anh, sẵng giọng nói: “Bây giờ mới tới tìm em! Em phải phạt anh!”

Ngô Bình: “Được, em muốn phạt thế nào cũng được”.

Bình Luận (0)
Comment