Thần Y Trở Lại

Chương 3104

Chương 3104

Nơi hai nửa cái đầu tiếp xúc hiện lên ánh sáng màu xanh, mấy phút sau các dây thần kinh trong não đã được nối lại, qua mấy phút nữa, Ngô Bình mới buông tay ra hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Ông lão sờ đầu mình, không để lại sẹo, thậm chí tóc cũng đã mọc trở lại, ông ta quỳ xuống đất: “Vân Thiên Cốt cảm ơn cậu”.

Ngay sau đó Vân Thiên Cốt dần dần trở nên trẻ hơn, từ một ông lão biến thành người đàn ông anh tuấn chỉ mới hai mươi tuổi.

Nhìn thấy sự thay đổi của ông ta, Ngô Bình cười nó: “Xem ra nửa phần đầu mà ông chém đi chứa nhiều sức mạnh sinh mệnh của ông nhất”.

Vân Thiên Cốt gật đầu: “Không giấu gì cậu, trong nửa cái đầu này có hóa thân mạnh nhất của tôi”.

Ngô Bình: “Hạt châu ở đâu?”

Vân Thiên Cốt lấy một hạt châu màu đen ở bên cạnh ra, lớn bằng quả táo, bề ngoài có phù văn kỳ lạ.

Cầm hạt châu trong tay, Ngô Bình quan sát một lúc mới cất đi.

“Vân Thiên Cốt, ông có hứng thú với làm người dưới trướng của tôi không?”

Vân Thiên Cốt suy nghĩ một lúc bèn quỳ xuống: “Tôi sẵn sàng ra sức phục vụ đại nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông là tông chủ, có kinh nghiệm quản lý, thế này nhé, tôi chia một phần mười khu vực hồ Ma Long cho ông quản lý, việc thu thuế, an ninh, bổ nhiệm chức vụ hay cách chức đều do ông phụ trách hoàn toàn. Tôi chỉ có một yêu cầu, muốn làm cho cuộc sống của người dân thoải mái thì không được thu thuế nặng”.

Vân Thiên Cốt nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”.

Ra khỏi Ma Vân Tông, Ngô Bình quay về Hưng Long bắt đầu nghiên cứu hạt châu đó. Khi anh nắm hạt châu trong tay, từ trong hạt châu phóng ra một nguồn năng lượng muốn đi vào trong người anh dọc theo cánh tay.

Lúc này hoa sen đỏ phóng ra năng lượng thanh thuần, tiến vào trong hạt châu. Ngay lập tức, Ma Long Châu này phóng ra rất nhiều khói màu đen, khiến cả căn phòng bị bao phủ, giơ tay không thấy năm ngón.

Dấu ấn hoa sen đỏ tỏa sáng rực rỡ, một hạt sen đỏ lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, ánh sáng đỏ dao động, khói đen lập tức tản đi. Ma Long Châu lơ lửng giữa không trung, dưới ánh sáng đỏ liên tục tỏa ra sương mù đen. Nửa tiếng sau, sương mù đen dần tiêu tán, hạt châu trở nên trong suốt, bên trong có một con rồng bay lượn, khí tức kinh người, ma tính của nó đã bị hoa sen đỏ luyện hóa, chỉ còn lại sinh mệnh lực và tinh thần lực Thần Long thuần khiết.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Lúc hóa thân thành rồng, mình phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, vừa lúc có thể luyện hóa nó”.

Đúng lúc này, bùa tin tức trên người anh sáng lên, vang lên giọng của Vân Tịch: “Chồng ơi, em muốn vào Luân Hồi Đại Kiếp”.

Luân Hồi Đại Kiếp không nhỏ, Ngô Bình không dám chậm trễ, vội vàng đi đến Thái Thanh Tiên Cảnh.

Vân phủ ở Vân Châu.

Lúc này Vân Tịch rất yếu ớt, cô ấy nằm trên giường, không thể động đậy.

Ngô Bình xuất hiện với thân phận Trưởng Tiểu Bình, mấy người ở nhà họ Vân đến đón tiếp.

Nhìn thấy Ngô Bình, Vân Tịch mỉm cười: “Chồng ơi, Luân Hồi Đại Kiếp vô cùng nguy hiểm, chuyến này mà đi có thể chúng ta cũng không gặp lại nhau nữa nhưng dù kết quả thế nào, anh cũng là chồng em”.

Ngô Bình: “Nói mấy lời ngốc nghếch gì thế, có anh ở đây dĩ nhiên sẽ không để em xảy ra chuyện”.

Lúc này anh âm thầm truyền bản lĩnh Luân Hồi Đại Kiếp cho Vân Tịch, sau đó dùng phương pháp châm cứu để cho Vân Tịch đi vào trạng thái giả chết.

Sau đó anh hồi phục cơ thể giúp Vân Tịch, bù vào những khiếm khuyết tiên thiên của cô ấy, sau đó anh sử dụng thuật thôi miên để tẩy hết những ký ức trước đây của Vân Tịch, đồng thời đưa những ký ức mới vào tâm trí cô bằng bí pháp.

Bình Luận (0)
Comment