Thần Y Trở Lại

Chương 3073

Chương 3073

Lúc này, trong một toà nhà lớn ở nhà họ Đinh, một con sói tuyết cao mười mấy mét đang nằm phục trên đất. Trước mặt nó là một cô gái áo đỏ xinh đẹp, cô gái sẵng giọng nói với nó: “Tuyết Nhi, mày lại ra ngoài ăn thịt người nữa à? Mày bướng quá đấy, nếu bố tao biết được, không biết sẽ dạy dỗ mày thế nào đâu”.

Sói tuyết ngoan ngoãn dụi đầu vào người cô gái, tỏ vẻ nịnh nọt.

Đúng lúc này, con sói tuyết bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu cực kỳ hung dữ, nhìn chằm chằm lên không trung.

Lúc này, Ngô Bình đang cưỡi kiếm quang, bay đến trên không trung đảo Băng Hoả. Anh không hề che giấu khí tức kh ủng bố và sát khí kinh thiên của mình. Anh dùng sát khí trấn áp, toàn đảo hoảng hốt.

Cô gái áo đỏ kinh hãi nói: “Ai dám xông vào đảo Băng Hoả của tôi?”

Ầm!

Cuối cùng Ngô Bình đã làm kinh động một vị Thiên Tiên trên đảo Băng Hoả, một bàn tay băng tuyết bay lên không trung, muốn lôi Ngô Bình xuống.

“Tên trộm to gan, đảo Băng Hoả là nơi mày có thể xông vào sao?”, chủ nhân của bàn tay băng kia giận dữ nói.

Ngô Bình nhìn xuống, sử dụng phù ấn Cuồng Lôi, một chưởng ấn ngưng tụ từ sấm xét ầm ầm đánh xuống. Chưởng ấn ẩn chứa sấm sét được phát động đồng thời từ ba nghìn Lôi Thần, lại có hàng tỉ bùa sấm lập loè, khí tức huỷ thiên diệt địa đó khiến cho tất cả người trên đảo đều phải tái mặt.

“Rắc!”

Bàn tay băng tuyết lớn kia vỡ nát trong nháy mắt rồi bốc hơi, người ở bên dưới kêu lên đau đớn, dường như đã bị thương.

Thế mà dư lực của chưởng ấn sấm sét vẫn chưa giảm, ập thẳng xuống phía nhà cửa của nhà họ Đinh. Chưởng này mà đánh xuống, không biết sẽ gi ết chết bao nhiêu người.

Bỗng nhiên, một luồng khí tức khiếp người xuất hiện, có người cầm một chiếc bảo ô chống lên trời, chiếc bảo ô này phát ra vô vàn nguyệt quang, đỡ được chưởng ấn sấm sét của Ngô Bình.

Ngô Bình thấy đòn công kích của mình không phá được nguyệt quang thì hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy Ngũ Hành Phiên Thiên ấn, đấm mạnh xuống.

Ầm!

Ánh sáng ngũ sắc mạnh mẽ đánh xuống, mang theo uy lực kinh hãi thế tục. Trong đòn này, Ngô Bình thậm chí còn dùng cả ý nghĩa Chấn Ấn, hoà trộn cả hoá thân kiếm đạo sắc bén nữa.

Rắc!

Một âm thanh thanh thuý vang lên, bảo ô vỡ nát!

Nhưng anh cũng đã thu hồi chưởng ấn sấm sét, anh lạnh lùng nói: “Ai là chủ của sói tuyết và cá sấu lửa? Lăn ra đây chịu chết cho tôi!”

Giọng anh vang dậy như sấm, kiếm quang uốn lượn đầy trời, lúc nào cũng có thể chém chết người bên dưới!

Cô gái áo đỏ kia hoảng hốt, cô ta nhìn Tuyết Nhi một cái rồi nói: “Toi rồi Tuyết Nhi ơi, lần này mày gây ra hoạ lớn rồi!”

Sói tuyết nhe nanh, bỗng phóng lên trời, bổ nhào về phía Ngô Bình. Nó quen thói ăn thịt người, lại không xem Ngô Bình ra gì.

Ngô Bình thấy một con chó sói khổng lồ bổ tới liền biết nó chính là hung thủ ăn thịt người. Anh hừ lạnh một tiếng rồi lập tức tung ra kiếm quang thái cực. Kiếm quang vừa vung ra, con sói tuyết đang xông tới được nửa đường lập tức bị chém thành vô số mảnh vụn, vụn thành phân tử nhỏ nhất.

Một nhát kiếm chém chết sói tuyết, sát khí của anh càng dữ dội hơn, lãnh khốc nói: “Tôi đếm đến ba, bước ra đây chịu chết!”

Bình Luận (0)
Comment