Thần Y Trở Lại

Chương 2344

Đi về phía trước thêm vài bước, Ngô Bình nhìn thấy một tiệm bán quần áo. Quần áo ở trong đó mới là hàng hiệu xa hoa thực sự, được dệt bằng chất liệu quý giá không thể tìm thấy ở nhân gian. Càng hiếm có hơn là tiệm này đã cập nhật những mẫu mã mới nhất ở bên ngoài, còn có cả sườn xám và váy liền.

Ngô Bình vừa nhìn qua đã thấy bị thu hút nên đẩy cửa bước vào tiệm. Một người phụ nữ rất có khí chất ra đón anh, cười hỏi: “Quan khách muốn xem quần áo sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô là chủ cửa hàng sao?”

Cô gái cười đáp: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Tôi muốn chọn vài bộ cho bạn gái”.

Cô gái đáp: “Anh quả thực rất có mắt nhìn”.

Ngô Bình chỉ vào một bộ sườn xám, hỏi: “Cùng kiểu này có những bộ nào?”

Cô gái đáp: “Quan khách, cùng kiểu dáng cũng có thể đặt làm riêng, hơn nữa có thể dùng những chất liệu khác nhau”.

Cô gái lấy ra một cái hộp, bên trong có mấy chục mẫu vải. Ngô Bình phát hiện ra một loại vải vô cùng mềm mại, có độ bóng sáng rất đẹp. Chất vải này hè mặc không nóng mà đông mặc cũng không lạnh. Hơn nữa, nó còn có tác dụng bảo vệ cơ thể nhất định, có thể ngừa nước lửa, phòng đao kiếm, lại còn rất thân thiện với da.

Ngô Bình hỏi: “Chất liệu này được đấy, dùng nó dệt một bộ sườn xám thì hết bao nhiêu tiền?”

Cô gái cười đáp: “Quan khách thật có mắt chọn. Đây là sợi Tencel, giá bán một lạng trên thị trường là một trăm đồng tiền bùa. Nếu muốn dệt một chiếc sườn xám thì ít nhất phải dùng hai lạng sợi này. Nếu tính thêm chi phí cho thợ lành nghề thì ít nhất cũng phải bảy trăm đồng tiền bùa.

Lõi đời như lão Khanh mà cũng thấy đắt. Ông ta nói: “Cô chủ, không bán rẻ hơn chút được sao?”

Cô chủ đáp: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi không giảm giá”.

Ngô Bình đáp: “Ừm, mấy kiểu sườn xám này đều không tệ. Tôi cho cô số đo, cô làm trước ba bộ cho tôi xem thế nào”.

Sau đó anh đưa cho cô chủ tiệm số đo của Đường Băng Vân, Đường Tử Di và Chu Thanh Nghiên. Nếu đẹp, anh sẽ đặt thêm vài bộ để tặng những người xung quanh mình.

Cô chủ tiệm vừa ghi lại số đo vừa ngạc nhiên thốt lên: “Bạn gái của anh số đo đều rất chuẩn, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ”.

Sau đó, Ngô Bình chọn thêm ba chiếc váy làm từ cotton thượng phẩm, ba bộ quần áo làm từ vải lanh thượng phẩm. Tất cả hết hơn ba nghìn đồng tiền bùa, quả là xa hoa! Phải biết, nếu ở bên ngoài thì một đồng tiền bùa bằng một trăm triệu tệ, hơn nữa loại tiền này còn cực hiếm. Nhiều khi có tiền cũng không mua nổi!

Lão Khanh cũng sốc nặng vì cách tiêu xài của Ngô Bình. Ông ta nói: “Cậu Ngô, cậu có nhiều tiền nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy. Là ba nghìn đồng tiền bùa đấy”.

Ngô Bình cười đáp: “Tiền làm ra là để tiêu mà”.

Sau khi chốt đơn xong, chủ tiệm liền sai người đi may đồ, nhanh nhất cũng phải đến mai mới được lấy hàng.

Ngô Bình đi dạo trên phố thêm một lúc, khi gần đến giờ mới tới chỗ phỏng vấn.

Lão Khanh đặt cho Ngô Bình cái tên khác là Lý Bình, là đệ tử kiếm phái Thục Sơn và tu vi Nhân Tiên.

Ở cổng nha môn của doanh trại tuần thành có rất đông người. Cứ một lát lại có một người được gọi tên để vào bên trong phỏng vấn.

Ngô Bình đứng trong đám đông, nghe thấy ở phía không xa có tiếng người xì xào: “Người anh em, cậu “đi” bao nhiêu tiền đấy? Có qua được không?”

Người kia đáp: “Tôi đã đưa họ ba trăm đồng tiền bùa rồi. Haizzz, để kiếm được món tiền đó tôi phải đi vay mấy chục họ hàng”.

“Ba trăm đồng? Giàu thế. Điều kiện của tôi không tệ nên chỉ đưa một trăm đồng thôi. Người nhận tiền nói có 50% cơ hội đỗ”.

Ngô Bình nghe xong thì đột nhiên cảm thấy có điềm, sao ai cũng đi tiền hết vậy? Anh nhìn sang lão Khanh, lão Khanh cười đáp: “Cậu không cần lo lắng, tôi đã tìm một người đáng tin cậy giúp đỡ. Hơn nữa chúng ta còn đập vào đó một nghìn đồng tiền bùa. Không vấn đề gì đâu”.

Bình Luận (0)
Comment