Thần Y Trở Lại

Chương 2009

Chương 2009

Người họ Liễu ấy lúng túng nói: “Tiểu Bình, lần trước chúng tôi gây rối trước nhà cậu, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất xấu hổ. Thật ra cậu đã rất có lòng, phương án bồi thường tốt hơn bên ngoài nhiều. Hôm nay chúng tôi đến đây xin lỗi cậu”.

Ngô Bình biết rõ lòng người phức tạp. Anh không tin đám người này đến đây xin lỗi, bèn hờ hững nói: “Chú Liễu, có chuyện gì thì chú nói thẳng đi”.

Chú Liễu hơi ngại ngùng: “Tiểu Bình à. Trước đó chúng tôi cảm thấy nhận tiền đền bù dỡ nhà thì thiệt thòi nên đi tìm cậu. Cậu tốt bụng, bèn cho chúng tôi trả lại tiền, và phân chia nhà ở Thuỷ Ngạn Giang Nam cho chúng tôi”.

Chuyện này do Ngô Bình dặn dò người phụ trách Thuỷ Ngạn Giang Nam thực hiện. Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, anh không muốn khó xử nên cho phép họ trả lại tiền dỡ nhà và thay bằng nhà vừa được xây dựng.

Ngô Bình đáp: “Việc nên làm. Tôi cũng cảm thấy mọi người thiệt thòi”.

Chú Liễu thở dài: “Nhưng nay gió đã đổi chiều, nhà không còn giá trị mấy nữa. Ban đầu mọi người vì để trả tiền dỡ nhà nên có người đã phải vay mượn, nợ nần rất nhiều”.

Giá nhà của Thuỷ Ngạn Giang Nam giảm mạnh, rẻ hơn đến bốn mươi phần trăm so với giá của khu kinh tế mới trước đó. Thế là những người này cảm thấy mình không có lợi, muốn đòi lại tiền đền bù và trả lại nhà.

Tính cách Ngô Bình có dễ chịu đến mấy thì cũng đã có phần mất kiên nhẫn. Anh nói: “Chú Liễu, mọi người cứ trả tới trả lui như vậy cũng khiến tôi rất khó giải quyết. Dù sao cả Thuỷ Ngạn Giang Nam này cũng không thuộc về nhà tôi”.

Một người phụ nữ trung niên lên tiếng: “Tiểu Bình à, chúng tôi đã nhìn cậu khôn lớn đấy. Cậu không được bẫy chúng tôi. Giá nhà giảm mạnh như vậy, nếu bán ra còn lỗ mấy trăm nghìn so với việc nhận tiền dỡ nhà”.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Thím Mã à, tôi bẫy mọi người khi nào vậy? Ban đầu chính mọi người chọn tiền đền bù dỡ nhà, sau đó cảm thấy lấy nhà có lợi hơn nên lại tìm tôi, yêu cầu đổi thành nhà. Bây giờ mọi người lại muốn đổi lại. Mọi người nghĩ đây là trò chơi ư?”

Nghe vậy, thím Mã lập tức không vui, đanh giọng: “Chúng tôi mặc kệ! Chúng tôi nhất quyết phải trả nhà, lấy lại tiền đền bù của chúng tôi! Cậu không đồng ý thì chúng tôi sẽ kéo nhau lên chính quyền, lên tỉnh để nói chuyện phải quấy. Tôi không tin là không ai trị được cậu!”

Ngô Bình chẳng hề tức giận, chỉ hỏi: “Mọi người chắc chắn muốn trả nhà và lấy lại tiền?”

“Dĩ nhiên, chúng tôi đâu phải kẻ ngốc”, một bà lão đáp.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi khuyên mọi người chờ thêm một chút, biết đâu giá nhà sẽ tăng lại nhanh thôi. Đến lúc ấy, mọi người vẫn sẽ kiếm được tiền”.

Tiếc là ý tốt của anh bị xem là ý xấu. Đám người này cảm thấy anh muốn chiếm lợi ích của họ, lập tức có kẻ hét ầm lên.

Ngô Bình xua tay: “Được rồi. Niệm tình đồng hương, tôi sẽ đổi cho mọi người một lần nữa. Nhưng tôi nói trước, đây là lần cuối cùng. Sau này, bất luận nhà tăng giá đến mức nào, mọi người mà đến tìm tôi, tôi cũng không thể thay đổi giúp mọi người nữa đâu”.

Đám người này đồng loạt bày tỏ rằng họ chắc chắn sẽ không đổi ý nữa. Ngô Bình nói chuyện với giám đốc dự án, dặn đối phương xử lý chuyện này, và bảo tất cả các hộ trả nhà phải viết giấy cam kết.

Cuối cùng những người này cũng giải tán. Ngô Bình gọi xong mấy cuộc điện thoại thì thấy người quen xuất hiện. Là Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng, đều là bạn hồi nhỏ của anh.

Ngô Bình cười nói: “Bửu Phong, Bửu Thắng, sao hai cậu lại đến đây?”

Bình Luận (0)
Comment