Thần Y Trở Lại

Chương 1996

Chương 1996

Chờ thần thai trưởng thành thì cơ thể trước kia của Hạ Ninh sẽ biến thành một hoá thân của cô ấy. Đương nhiên, sau này khi Ngô Bình đến cảnh giới Thần Cung thì không cần làm vậy, anh có cách kết thai tốt hơn, nhưng chuyện đó để sau.

Ngô Bình: “Sau khi anh cô bị hại, người ta không phát hiện ra Hạ Ninh chứ?”

Lam Dĩnh lắc đầu: “Không, họ đến tìm anh tôi rồi tra hỏi về Hạ Ninh, nhưng anh tôi thà chết cũng không nói”.

Ngô Bình thở dài: “Anh cô đúng là người trung nghĩa, cô cũng khá lắm”.

Lam Dĩnh trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.

Ngô Bình chợt nói: “Cô có từng nghĩ tới một chuyện không?”

Lam Dĩnh hỏi: “Chuyện gì?”

Ngô Bình: “Họ tìm thấy anh cô thì cũng tìm thấy cô, mà thế thì sẽ phát hiện ra Hạ Ninh”.

Lam Dĩnh sững người: “Chắc không đâu, tôi có thân phận bác sĩ để che giấu rồi, hơn nữa tôi cũng vừa được điều đến phòng Hạ Ninh thôi”.

Ngô Bình: “Nhưng cô có tu vi, nếu ở lại đây thì quá thu hút sự chú ý. Tôi nghĩ cô nên rời khỏi bệnh viện ngay, để Hạ Ninh cho tôi bảo vệ”.

“Anh?”, rõ ràng Lam Dĩnh không tin anh: “Anh chỉ là một người bình thường thì bảo vệ Hạ Ninh kiểu gì?”

Ngô Bình: “Tôi còn có người khác”.

Sau đó, anh búng tay một cái, đã có hai long vệ nhảy từ ngoài cửa sổ vào rồi đứng sau lưng Ngô Bình.

Anh cười nói: “Cô nhìn đi, tôi có cao thủ đây”.

Hai long vệ mặc áo giáp, khí thức bức người, khiến Lam Dĩnh thấy kinh ngạc.

Ngô Bình vung tay, hai long vệ lại nhảy ra ngoài.

Lam Dĩnh nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái: “Anh là một nhân viên quèn ở Võ Thần Ti thì sao lại sai khiến được hai cao thủ này?”

Ngô Bình cười nói: “Cô có biết đời thứ hai trong gia tộc tu chân không? Chính là tôi đó, bố tôi là Chân Quân trấn thủ Thiên Kinh”.

Lam Dĩnh tỏ vẻ chê bôi: “Thế thì có tác dụng gì, anh không tự cố gắng thì mấy mà hết tuổi thọ, sớm muộn cũng thành cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi”.

Ngô Bình: “Này, cô đang rủa tôi đấy à? Tôi ăn đan dược thay cơm đấy, sống cả nghìn tuổi cũng vô tư”.

Lam Dĩnh cười lạnh: “Ăn đan dược thay cơm?”

Ngay đến ở Địa Tiên Giới thì đan dược cũng là thứ rất hiếm, dù là con trai của thầy luyện đan thì cũng không dám nói ngông như Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một cái bình ra rồi nói: “Cô kẹt ở cảnh giới này lâu rồi đúng không? Trong này có hai viên Linh Cảm Đan, cho cô đấy”.

Lam Dĩnh cười lạnh cầm lấy, sau đó mở ra thì ngửi thấy mùi thơm của đan dược.

Cô ấy lập tức nghiêm nghị hỏi: “Đan dược thật à?”

Ngô Bình: “Chứ sao? Không lấy thì trả đây”.

Anh giơ tay ra lấy lạ thì Lam Dĩnh đã giấu lọ thuốc ra sau lưng, sau đó nói: “Có tác dụng gì?”

Ngô Bình: “Uống vào rồi thì cô có thể cảm nhận được sức mạnh cao cấp, từ đó mở linh khiếu và tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.

Tim Lam Dĩnh đập thình thịch: “Sao anh lại cho tôi thứ quý giá thế này?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn bao nuôi cô”.

Mặt Lam Dĩnh đỏ lên, cô ấy không biết phải nói gì.

Ngô Bình vội xua tay: “Tôi đùa đấy, anh cô chết vì Hạ Ninh, cô là em gái của anh ta nên tôi sẽ không bạc đãi đâu. Khi nào tan làm, cô hãy uống đan dược rồi tôi sẽ giúp cô đột phá”.

Lam Dĩnh lập tức có vẻ ngại ngùng, trước đó cô ấy còn coi thường Ngô Bình là đời sau của gia tộc tu chân, mà giờ lại nhận đan dược anh tặng nên thấy hơi xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment