Thần Y Trở Lại

Chương 1958

Chương 1958

Ngô Bình: “Ông Kim đang nhắc đến Trường Sinh Tán và Bồi Nguyên Tán à?”

Ông Kim gật đầu ngay: “Đúng đúng, chính nó đấy. Nhưng tôi nghe nói hiện giờ chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được. Vì thế muốn tham khảo ý kiến của thần y Ngô xem có đáng mua không?”

Ngô Bình: “Nếu ông muốn mua thì tôi đang có đây”.

Ông Kim kinh ngạc: “Cậu có ư?”

Ngô Bình lấy một cái bình ra rồi cười nói: “Đây là Bồi Nguyên Tán, uống vào rồi thì trong vòng năm năm tới sẽ không bị bệnh tật gì hết, lại còn tăng tuổi thọ thêm 10 năm. Nếu duy trì uống lâu dài thì người bình thường cũng có thể sống hơn 100 tuổi. Hơn nữa, mắt không hoa, tai không điếc, tinh thần vẫn minh mẫn”.

Ông Kim sáng mắt lên rồi nói: “Thần y Ngô có thể bán cho tôi không?”

Ngô Bình thoáng do dự rồi hỏi Đường Minh Huy: “Chú ơi, cháu đã chuẩn bị cho chú năm bình Bồi Nguyên Tán, giờ ông Kim muốn mua, chú thấy sao ạ?”

Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ông Kim muốn thì chú phải nể mặt chứ, để cho ông ấy một bình đi”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ông Kim, giá trên thị trường là 500 triệu đô, hơn nữa chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được, cho nên tôi không bớt được đâu, bán đúng giá”.

Ông Kim mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô, giá ấy không đắt tẹo nào”.

Những người khác đỏ mắt ghen tị, đây chính là thuốc trường sinh đó! Nhưng giá lại quá chát, hầu hết họ đều không thể mua được.

Ngô Bình đưa cho ông Kim một bình thuốc, sau đó đưa bốn bình còn lại cho Đường Minh Huy rồi nói: “Chú ơi, cô chú và ông mỗi người một bình, hoà với nước rồi uống nhé ạ”.

Đường Minh Huy cười tươi: “Lại bắt cháu phải tốn kém rồi”, tuy nói là vậy nhưng ông ấy vẫn giơ tay nhận lấy ngay.

Đường Tử Di lại lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ba quả đào. Thấy thế, mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái, vì họ nghĩ dù là loại đào ngon đến mấy thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Đường Minh Huy không hề có vẻ ghét bỏ mà cười nói: “Đào gì mà thơm thế, Tử Di, con mua ở đâu đấy?”

Đường Tử Di: “Không phải đồ mua đâu bố, là đào tiên mà Ngô Bình trồng đấy ạ. Ăn nó vào thì có thể sống đến trăm tuổi, bố mẹ và ông chia nhau mỗi người một quả, ăn vào rất tốt cho sức khoẻ ạ”.

“Đào tiên?”, ông chủ Dương có dáng người cao gầy bật cười nói: “Các người đang đùa à? Trên đời có đào tiên ư?”

Song, nụ cười của ông ta lập tức cứng đờ, vì Đường Minh Huy đã lấy một quả đào ra rồi cắn một miếng. Ngay sau đó, thịt quả đã hoá thành một nguồn sức mạnh thanh mát rồi di chuyển khắp cơ thể.

Mùi thơm của đào toả ra khắp phòng, khiến ai ngửi thấy cũng thư thái dễ chịu.

Đường Minh Huy ăn thêm vài miếng thì thấy người nóng ran, tinh thần phấn chân: “Đúng là đào tiên có khác, giờ tôi thấy người lâng lâng như thần tiên ấy”.

Nói rồi, ông ấy liếc nhìn thấy một tảng đá dẹt, tảng này phải nặng hơn 200 cân, người bình thường chắc chắn không thể di chuyển được.

Đường Minh Huy bước tới, sau đó lấy hơi rồi nhấc tảng đá lên dễ dàng rồi đập mạnh xuống đất, làm mặt đất cũng phải rung lên.

Ông ấy cười nói: “Oa, sức tôi của tôi mạnh hơn nhiều lắm”.

Ngô Bình: “Năng lượng của đào tiên rất lớn, cần một khoảng thời gian mới hấp thu hết được, đến lúc ấy chú còn khoẻ hơn nhiều”.

Bình Luận (0)
Comment