Thần Y Trở Lại

Chương 1884

Chương 1884

Mười phút thì chắc cô bé không đi xa được, anh hít sâu một hơi, ánh mắt dời sang bên trái, hướng đó còn vương hơi thở của cô bé.

Anh không dám rề rà, lập tức đuổi theo. Anh đi rất nhanh, không lâu sau đã vượt qua mấy ngã tư có đèn giao thông.

Được hơn ba cây số, anh rẽ vào một con ngõ nhỏ, ngõ trông khả cũ, hai bên là khu nhà ổ chuột dân cư, đường đi rất hẹp, dưới đất còn có nước vương vãi, một xóm nhỏ trong thành phố.

Anh đi thêm một đoạn về phía trước, phóng thần niệm tìm kiếm trong vòng mấy trăm mét. Cứ thế, anh nhanh chóng phát hiện ra một đứa bé đang bị trói trong một căn nhà của khu dân cư. Trong phòng còn có ba người đàn ông, họ đang nói gì đó, cô bé bị trói cả tay và chân, miệng bị bịt bằng băng keo dính, nằm trên sofa.

Ngô Bình không gõ cửa mà xuyên qua tường tới sân, đẩy cửa đi vào nhà.

Thấy có người xông vào, ba người đàn ông trong nhà ngạc nhiên nói: “Mày là ai?”

Ngô Bình nhìn cô bé, váy liền thân, giày xăng đan màu vàng, hai bím tóc… chính là đặc điểm của cháu gái mà bà cụ miêu tả.

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Các người bắt cóc trẻ em à?”

Ba người cực kỳ ngạc nhiên, chúng không nói gì đã nhào về phía Ngô Bình, tay nhanh chóng sờ s0ạng con dao găm bên thắt lưng. Thế nhưng chúng còn chưa kịp áp sát đến thì trước mắt tối sầm, người đã choáng váng ngã xuống đất, nôn dữ dội.

Ngô Bình mặc kệ chúng, cởi trói cho cô bé, gỡ băng keo trên miệng ra: “Bạn nhỏ đừng sợ, chú là người mà bà nội cháu nhờ tới đây”.

Cô bé khá xinh và dễ thương, cô bé vừa định khóc nấc lên, nghe nói là người của bà nội bèn hỏi: “Chú là người mà bà nội cháu gọi tới?”

Ngô Bình gật đầu, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: “Đi thôi, chú dẫn cháu đi tìm bà nội”.

Mặc dù cô bé chỉ mới ba tuổi nhưng rất thông minh: “Chú ơi, mấy người xấu này thì sao, chúng ta báo cảnh sát bắt họ nhé?”

Ngô Bình khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng rồi, phải bắt họ lại”.

Anh gọi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút, cảnh sát khu vực gần đó chạy đến.

Ngô Bình tường thuật lại ngắn gọn chuyện này, sau đó lên xe cảnh sát về lại khách sạn.

Trước cửa khách sạn, khi Ngô Bình dẫn cô bé đến cho bà lão, bà lão ôm chặt lấy cháu gái mà bật khóc, liên tục nói cảm ơn với Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Bà cụ, sau này phải cẩn thận đề phòng đám người xấu trong xã hội”.

Bà lão nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi không biết báo đáp cậu thế nào nữa, tặng nó cho cậu vậy”.

Bà lão lấy một chiếc hộp ra, chiếc hộp được làm rất tinh xảo, hình vuông. Bà ấy đưa chiếc hộp cho Ngô Bình nói: “Chàng trai, đây là vật gia truyền của tổ tiên tôi để lại, tặng cho cậu”.

Ngô Bình xua tay: “Bà cụ, cháu không thể…”

Mới nói được nửa câu, anh bỗng sửng sốt vì cảm nhận được khí tức kỳ lạ từ trong chiếc hộp.

Thế là anh cầm lấy chiếc hộp, sau khi mở ra thì thấy bên trong là một cái tháp nhỏ màu vàng có tất cả chín tầng, được chế tạo rất tinh xảo.

Lòng anh hơi dao động nên mở miệng hỏi: “Bà cụ, tháp này của bà là do tổ tiên của bà truyền lại sao?”

Bà lão nói: “Đúng thế, tổ tiên của tôi từng rất giàu có và quyền lực, tiếc là sau này lại suy tàn, cuối cùng chỉ để lại tòa tháp này. Vốn dĩ hôm nay tôi định bán nó nhưng người mua ra giá quá thấp, tôi không đồng ý. Ai mà ngờ vì thế mà làm lạc mất cháu gái, bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không muốn giữ lại tòa tháp này nữa nên tặng cho cậu đấy”.

Bình Luận (0)
Comment