Thần Y Trở Lại

Chương 1692

Chương 1692

Trước kia, ông ta cũng từng đến chỗ cái ao này mấy lần, nó chỉ là một cái ao bình thường, bên dưới có một con suối chảy dài theo đường núi tạo thành một dòng suối nhỏ, điểm cuối hòa vào một con sông.

Trong ao có một đóa sen nở bung ra, kích thước lớn hơn cả một cái giường, là bông sen bảy màu, mùi hương thanh mát.

Ông ta vừa định đến gần, một con ếch rất lớn bất chợt nhảy ra từ bên cạnh. Con ếch này đồ sộ này to bằng một chiếc xe hơi loại nhỏ, mắt nó đỏ ngầu, toàn thân cũng đỏ sậm, nó nhìn chằm chằm ông ta.

Lúc này, con ếch lại hút khí từ người ông Sơn, ông ta cảm giác được là cả người chẳng còn sức lực, kinh nghiệm săn bắt nhiều năm nhắc nhở ông ta giơ tay lên bắn.

Con ếch trúng đạn, ngừng thở, Mã Đinh Sơn tranh thủ thời cơ bỏ chạy. Sau khi về đến nhà, ông ta ngã bệnh, căn bệnh này kéo dài những ba năm.

Nghe xong câu chuyện của ông ta, Ngô Bình nói: “Con ếch mà ông nói có thể là giống loài thượng cổ, phệ linh huyết cáp”.

Ông Sơn vô cùng ngưỡng mộ: “Thần y đúng là kiến thức uyên thâm, nói thế thôi mà đã có thể nhận ra con ếch lớn đó”.

Ngô Bình nói: “Ông Sơn, ông nghỉ ngơi đi, buổi tối phiền ông dẫn tôi đến xem đóa hoa sen đó”.

Ông Sơn gật đầu: “Ừ, tôi đi với cậu”.

Mạng của ông ta là do Ngô Bình cứu về, dù có bỏ mạng trên núi, ông ta cũng không hề do dự.

Khoảng thời gian sau đó Ngô Bình không đi đâu cả, anh ngồi trên khoảng đất trống trước sân, tập luyện phương pháp hít thở, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhà ông Sơn chẳng có gì cả, Mộc Lan và Ngọc Nô rất không hài lòng, hai người chạy khắp thị trấn mua dụng cụ nấu nướng và nguyên liệu về nấu bữa tối cho Ngô Bình .

Trên đường đi, Vu Siêu Quần không thời rời mắt khỏi Mộc Lan và Ngọc Nô, cậu ta chưa từng gặp người nào có khí chất mà còn xinh đẹp cỡ đó.

Nhưng cậu ta cũng chỉ dám đưa mắt ngắm người hầu của Ngô Bình, có tà tâm nhưng không có gan làm chuyện xấu.

Dùng xong bữa tối, thể lực của ông Sơn đã khôi phục trở lại trạng thái trước khi bị bệnh, thậm chí còn tốt hơn nữa.

Tối muộn, trời đã tối hẳn, ông Sơn cầm súng đi săn, dẫn theo Ngô Bình lên núi. Họ đi dọc theo con suối nhỏ, Ngô Bình đỡ ông Sơn để ông ta chỉ đường, hai người di chuyển rất nhanh.

Ông Sơn cảm giác mình như bay trên mây, thoáng chốc đã đi được mấy trăm mét, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, lập tức xem Ngô Bình là thần tiên sống.

Cứ thế, sau mười mấy phút, hai người đến vị trí cái ao đó hơn một trăm mét.

Ông Sơn ra dấu cho Ngô Bình dừng lại, thấp giọng nói: “Thần y, phía trước là cái ao đó, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình nói: “Ông Sơn, ông chờ tôi ở đây, tôi đi xem một cái đã”.

Anh nói xong, tung người nhảy vài cái đã đến cạnh hồ. Trong hồ đã không còn bông sen nào, chỉ còn lại một đài sen khổng lồ tỏa ra một mùi thơm lạ lùng.

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào đài sen kia, ánh mắt dại ra, cơ thể khẽ run lên vì kích động.

“Thất Bảo Tiên Liên!”, anh lẩm bẩm.

Đúng lúc này, bên cạnh chợt lóe lên cái bóng màu đỏ, một con cóc cực lớn xuất hiện rồi kêu to với anh.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, quát: “Viêm Dương!”

Bình Luận (0)
Comment