Thần Y Trở Lại

Chương 1686

Chương 1686

Ngô Bình đáp: “Một cây nhân sâm tốt trị giá vài trăm nghìn thậm chí vài triệu tệ, chuyện tranh giành cũng không tránh được”.

Vừa đi vừa nói, chiếc xe đã tiến vào địa phận huyện Bảo. Vừa tiến vào huyện Bảo, Ngô Bình đã mở cửa sổ xe, nhìn về dãy núi ở hai bên. Bầu không khí thoang thoảng một mùi thơm nhẹ, tuy cực kỳ mong manh, nhưng không thể thoát nổi khứu giác cực nhạy của anh.

Anh hỏi Vu Siêu Quần: “Ở gần đây từng thu hoạch được nhân sâm chưa?”

Vu Siêu Quần đáp: “Dãy núi ở hai bên đường quá hiểm trở, còn có rắn độc, người bản địa sẽ không tới đây đâu”.

Ngô Bình đột nhiên gọi: “Dừng xe”.

Tài xế dừng xe, anh dặn: “Hai người đợi tôi ở bên đường, tôi lên núi xem thử”.

Vu Siêu Quần không khỏi lo lắng cho anh: “Anh Ngô, trên núi có rắn độc, anh phải hết sức cẩn thận đấy!”

Ngô Bình đáp: “Không sao đâu”.

Hai bên đường đi là vách đá cao hơn hai mét, bên trên có lưới sắt cao hơn ba mét dùng để ngăn những tảng đá từ trên núi có thể lăn xuống. Bàn tay của Ngô Bình khẽ giơ lên, anh có thể vọt lên hơn năm mét, dễ dàng vượt qua lưới sắt.

Phía sau lưới sắt là rừng trúc dại rậm rạp, địa hình dãy núi không bằng phẳng, gần như không tìm nổi chỗ đặt chân.

Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nhẹ của thảo dược nên đi về phía bên trái. Khinh công của anh rất được, giẫm lên tảng đá hay nhành cây là có thể đi lại nhanh chóng. Đi được vài trăm mét, anh nhìn thấy mười mấy gốc cây cỏ mọc rải rác giữa đống đất đá.

Loại cỏ này có màu tím nhạt, lá cỏ trông như lúa mạch non, nhưng lại nở ra một bông hoa màu vàng, tỏa ra mùi thơm thanh mát.

Hai mắt Ngô Bình sáng ngời, anh lẩm bẩm: “Hóa ra là tiên thảo Tử Linh!”

Tiên thảo Tử Linh là một loại thảo dược với lực thần hồn cực mạnh, giá trị rất cao. Anh rút kiếm Hắc Long, dè dặt đào cả gốc lẫn rễ của những cây tiên thảo Tử Linh này, sau đó cất trong hộp ngọc.

Đào thảo dược xong, anh hít hít mũi rồi lại tiến về bên phải. Lần này, ở một tảng đá bị phong hóa nghiêm trọng trên một triền dốc dựng đứng cách anh hơn hai trăm mét, một gốc cây hoàng kim nhỏ mọc ra từ khe đá.

Gốc cây này cao chừng ba mươi xen-ti-mét, lá có hình bán nguyệt, trên tán lá đã kết quả màu vàng, kích cỡ áng chừng bằng quả cà chua bi, tỏa ra mùi thơm nồng đượm.

Ngô Bình nhảy lên trên mỏm đá, nhìn chằm chằm vào gốc cây mà ngẩn ngơ. Quả này có tên là thánh quả hoàng kim, tương truyền ăn quả này vào sẽ có thể chất cực mạnh.

Dù là thời kỳ Tiên quốc, thánh quả hoàng kim vẫn là vật cực kỳ hiếm có, một khi xuất hiện sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh!

Thế nhưng, điều khiến Ngô Bình kinh ngạc không phải là thánh quả hoàng kim, mà là tại sao nó lại mọc ở nơi này?

Anh dùng năng lực nhìn thấy vạn vật để nhìn xuống phần dưới của thánh quả hoàng kim. Dưới gốc cây là một sợi rễ rất dài, cắm thẳng vào trong khe đá. Bên trong khối đá lớn có một khối đất to bằng móng tay, tỏa ra màu vàng như kim loại. Rễ của cây hoàng kim nhỏ gần như ôm trọn lấy nó mà sinh trưởng, quấn hết tầng tầng lớp lớp. Hiển nhiên, cây hoàng kim rất cần khối đất này!

“Đất thần!”, Ngô Bình kinh ngạc hô lên.

Có rất nhiều cách nói về lai lịch của đất thần, nhưng tất cả quan điểm đều cho rằng đất thần là điều kiện cần thiết để kỳ trân dị bảo trong trời đất sinh trưởng.

Ngô Bình không ngờ rằng mình có thể gặp được đất thần!

Bình Luận (0)
Comment