Thần Y Độc Phi

Chương 415

An thị đau buồn, lớn tiếng khóc.

Người trong nước dần dần đều lên bờ, tuy có trọng thưởng, thể lực cũng đến cực hạn.

Trầm Ngư nhanh chóng phân phó:

“Nhanh đi lấy khăn lau. ”

Lại được mọi người cảm kích.

Có một số hạ nhân thể lực xem như tốt còn miễn cưỡng có thể đứng lên đáp lời các chủ tử, chỉ thấy hắn nói với lão thái thái: “Chỉ sợ chìm quá sâu, mặt hồ quá lớn, ban đêm vừa tối, quả thực tìm không được.”

Lão thái thái gật đầu.

“Xác thực có chút khó khăn.”

Lại nhìn An thị khóc lớn, nhớ tới nàng nói Tưởng Dung cũng là thân tôn nữ của mình, trong lòng không

khỏi cũng than một tiếng.

“Các ngươi từ từ nghỉ ngơi, một lát nửa xuống tìm thêm lần nữa.”

Lão thái thái đều lên tiếng, hạ nhân còn nói được gì, chỉ đành gật đầu, bất đắc dĩ từng người tự mình làm ấm.

Mà lúc này trong sân Hàn thị, Phấn Đại đang đứng trước giường Hàn thị dùng sức lắc người nàng.  

“Người nhanh lên một chút! Tưởng Dung xảy ra vấn đề rồi, tất cả mọi người đều qua xem thử, sao người còn ngủ được?”

A Cúc thật cẩn thận nói với Phấn Đại “Di nương mấy ngày gần đây vẫn luôn ngủ rất say, người cũng lười biếng hơn bình thường một chút.”

Phấn Đại không hiểu nói vậy có ý gì, cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn còn đang lay Hàn thị, thanh âm cũng lại đề cao một chút: “Đứng lên! Mau đứng lên ——”.

Cuối cùng đành kề ngay lỗ tai Hàn thị nói lớn, người đang “Ngủ say” ở trên giường lại không giả bộ được, mơ mơ màng màng tỉnh lại. “Tứ tiểu thư? Làm sao con ở nơi này?” Nàng vừa hỏi một bên nhìn ra phía ngoài, “Trời sáng rồi sao?”

“Hỏi cái gì mà hỏi!”

Phấn Đại tức giận đến trợn tròn mắt.

“Ta kêu người cả buổi, sao cứ không tỉnh?”

Hàn thị xoay xoay lưng, bất đắc dĩ nói:

“Con chẳng phải nói ta mang thai sao, người có bầu rất tham ngủ, đây là hiện tượng bình thường.”

“Phải không?”

Phấn Đại không hiểu. 

Hàn thị gật đầu, “Lúc trước có mang con cũng giống như vậy.”

Mắt Phấn Đại sáng ngời. “Nói như vậy, là thật sự có?”

“Ta cũng không phải đại phu.” Hàn thị nghĩ một lát, lại nói: “Qua ít ngày nữa thôi, chờ mạch tượng ổn định chút lại mời đại phu vào phủ xem thử, hiện tại tháng ngày ngắn ngủi, bắt lại không chuẩn.”.

“Đúng đúng đúng. ”

Phấn Đại gật đầu liên tục. “Tối nay bất kể thế nào, chân thực là dược rồi. Được rồi, người nằm thôi, con đi.”.

“Ừm, vậy con cẩn thận một chút, bên hồ nguy hiểm, tuyệt đối đừng đến gần quá.”

“Hả?”

Hàn thị không căn dặn thì không có việc gì, vừa căn dặn điều này lại làm cho Phấn Đại nghe ra tia không đúng, “Bên hồ? Người làm sao biết con muốn đi bên hồ?”

Một câu nói của Phấn Đại làm Hàn thị tỉnh khỏi cơn mơ, nàng chỉ thuận miệng nói, lại không nghĩ rằng mình không đánh đã khai, để lộ chuyện không nên nói ra ngoài.

Mắt thấy ánh mắt Phấn Đại càng ngày càng lộ vẻ nghỉ hoặc, A Cúc đứng cạnh hơi chuyển động hai mắt, vội mở miệng: “Chắc là nghe nô tỳ nói, trước khi tứ tiểu thư tiến vào thì nô tỳ đã lẩm bẩm trong miệng, chắc bị Hàn di nương nghe được.”.

Hàn thị gật đầu liên tục, “Đúng, ta cảm thấy trong mộng mơ mơ màng màng dường như nghe có người nói tam tiểu thư rơi xuống nước, vốn tưởng rằng đang nằm mơ, con vừa rồi còn nói cái gì xảy ra vấn đề, ta liền lẫn lộn.”

Nàng vừa nói vừa gõ lên đầu, “Ai, thích ngủ quá để đầu óc cũng có chút không đủ dùng, toàn nói mê sảng, hơn nửa đêm tại sao lại nói chuyện rơi xuống nước.”

Phấn Đại cảm thấy giải thích này nghe lọt tai, ngay lập tức không nghỉ ngờ điều gì, còn giải thích cho Hàn thị: “Xác thực rơi xuống nước, cụ thể thì ta cũng không biết chuyện ra sao, người nghỉ ngơi đi, ta qua xem thử lại nói.

Nói xong, còn căn dặn A Cúc: “Chăm sóc tốt cho di nương”.

A Cúc gật đầu, đưa Phấn Đại ra khỏi phòng.

Hàn thị lúc này mới thở dài một hơi, đập thẳng vào ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”.

Bình Luận (0)
Comment