Thần Y Độc Phi

Chương 384

Lão thái thái gật đầu: “Thôi được, các ngươi cũng quay về đi.” Nét mặt của lão thái thái mệt mỏi dĩ nhiên cũng không có ý định lưu ai lại.

Phấn Đại thấy chuyện nàng đề cập đến không có được nửa điểm hiệu quả, trong lòng chưa nguôi không cam lòng lại mở miệng: “Lẽ nào tổ mẫu để mặc cho Nhị tỷ tự tung tự tác làm xăng làm bậy như thế? Tương lai nàng ta làm hỏng hết thanh danh của Phượng gia thì tỗ mẫu chớ có hối hận.”

“Ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Lão thái thái nổi giận, đột nhiên vỗ bàn một cái, cũng không quan tâm cái đập bàn vừa rồi sẽ làm mình trật eo, giơ quyền trượng lên chỉa thẳng vào Phấn Đại nói của Phượng gia sớm đã bị ngươi vứt đi hết rồi, còn ở đó mà bôi nhọ Nhị tỷ ngươi à? Phượng gia sao lại có thứ hài tử như ngươi? Nếu ngươi cảm thấy không sống nổi trong Phượng phủ này thì ta không ngại tiễn ngươi tới trang tử thêm một lần nữa, hoặc là đi phổ độ am mà tự suy ngẫm lại.”

Phấn Đại cả kinh, mặt nhỏ liếc liếc, cuối cùng ý thức được mình có chút gấp gáp. Dù sao lão thái thái cũng trong nhà này cũng là vị phật lớn nhất, cho dù là phụ thân cũng phải nhường cho ba phần mặt mũi, tại sao. chính mình lại dễ bị kích động thế này, lại như thế với nàng?

Nàng nhanh chóng cúi người hạ bái, vội lên tiếng: “Tôn nữ biết sai rồi, tôn nữ không phải có ý đó, thỉnh tổ mẫu thứ tội, xin tổ mẫu đừng trách phạt Phấn Đại.” Tuyệt đối không thể bị đưa về trang tử lần nữa, nàng mới mười tuổi, nếu lại bị đưa ra ngoài phủ, thì đời này thật sự là bị hủy.

Lão thái thái chỉa tay về phía nàng run rẩy, đứa cháu gái này là đứa nàng không thích gặp nhất, cứ cảm thấy tính khí còn hơn cả Thẩm thị, không có đầu óc, còn có một bụng xấu xa. Nhưng nếu thật sự muốn nàng đưa Phấn Đại đi trang tử thì quả thật nàng không thể xuống †ay được. Dù sao hài tử trong phủ này cũng bị tổn hại khá nhiều, trưởng tử thì chết, trưởng nữ bị phế, những hài tử còn lại đều đáng quý, tuyệt đối không thể lại xảy ra sai lầm nào.

Vừa nghĩ tới đó, lại cảm thấy bên Đồng Sinh Hiên qua thực rất lạ, cũng không khỏi đau đầu.

“Chuyện này ta tự có tính toán, các ngươi lui xuống hết đi.” Lão thái thái rốt cục cũng nói một câu, cũng là cho Phấn Đại một câu trả lời thuyết phục.

Hàn thị cùng Phấn Đại hai người nghe lời này, cũng không thể nào níu chặt không buông, đành từng người hành lễ rồi lui ra. Trầm Ngư cũng đứng lên hành lễ với lão thái thái, nhưng nói: “Trầm Ngư tin tưởng Nhị muội, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì xấu hổ, tổ mẫu mặc dù muốn tra, thì cũng nên bình tĩnh một chút, dù sao thanh danh của Nhị muội cũng là quan trọng nhất, cho dù là phủ chúng ta, cũng không nên truyền ra.”

Hiếm khi Trầm Ngư có thể vì Phượng Vũ Hoành nói như thế, hơn nữa còn vô cùng thật tâm, trong lòng lão thái thái hiện lên một tia an ủi, chỉ nói: “Chí ít như thế này còn giống là tỷ muội, còn như Phấn Đại thì... Ai, không nói nữa.”

“Tổ mẫu bảo trọng thân thể vẫn hơn, Trầm Ngư cáo. lui” Nàng cũng không nhiều lời, hành lễ liền lui ra.

An thị cùng Tưởng Dung cũng đứng lên, nhưng không nói gì, hành lễ vội vã rời đi.

Cuối cùng chỉ có Kim Trân lưu lại, thấy mọi người đều đã rời đi, nàng liền chầm chậm đến trước mặt lão thái thái, trực tiếp quỳ trên nệm mềm, tay nhỏ khế nắn b óp đùi của lão thái thái.

Lão thái thái rất hưởng thụ vì Kim Trân bóp chân cho. nàng, nhưng cũng không quên hỏi nàng: “Tại sao ngươi không đi cùng các nàng nghe hát?”

Kim Trân lắc đầu: “Thiếp thân muốn ở lại cùng với lão thái thái."

Lão thái thái chợt nhớ tới sự việc mấy ngày nghe nói, buột miệng hỏi nàng: “Mấy hôm trước có nghe nói Hàn thị rất phách lối phải không?”

Kim Trân cúi đầu, một bộ dáng ủy khuất, trên miệng cũng không nói câu nào.

“Hừ. Lão thái thái than một tiếng, Kim Trân càn: như vậy nàng càng biết mọi vi: t, không khỏi dữ: “Thật là một chút quy củ cũng không có, cũng Không xem xem bản thân mình là thân phận gì, kẻ từ chốn phong hoa đi ra, còn dám so xuất thân với nô tài trong phủ của ta? Kim Trân, ngươi không cần sợ, lần sau nếu như nàng ta muốn làm khó ngươi, ngươi cứ việc đến nói với ta. Ta nhất định sẽ thay ngươi làm chủ.”

Hai mắt Kim Trân sáng ngời, nàng dang đợi những lời này, nhanh chóng quỳ trước mặt lão thái thái, dập đầu một cái, hai mắt chứa lệ nói: “Kim Trân đa tạ lão thái thái thương xót.”

Mãn Hỉ đứng ở một bên hơi nhíu mày, hành vi này của Kim Trân rõ ràng là tìm núi để dựa vào, làm nàng rất không thoải mái, một tiểu thư cùng lão gia còn chưa đủ, nàng lại đến nịnh bợ lão thái thái, đây rốt cuộc là muốn làm gì?

Rốt cục, hai người ra khỏi Thư Nhã viện, Mãn hỉ nhịn không được, liền trực tiếp hỏi Kim Trân: “Ngươi gần gũi lão thái thái như vậy làm gì? Có chuyện gì đã có lão gia cũng Nhị tiểu thư vì ngươi làm chủ, cần phải lấy long lão thái thái sao?”

Kim Trân nhìn chằm chằm trên nền đất, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lão gia rời kinh, Nhị tiểu thư ở xa, chuyện lần trước phát sinh, vạn nhất không có Nhị tiểu thư giúp đỡ, còn có lão thái thái, chúng ta sẽ không bị khác ăn hiếp.” 

Nàng nói như thế làm Mãn Hỉ cũng không có cách nào phản bác, ngẫm lại ngày ấy bị Phấn Đại cùng Hàn thị ở Quan Mai viên, nếu như lão thái thái đứng về phía các nàng, nhất định sẽ nhanh hơn so với nha hoàn phải chạy qua Đồng Sinh Hiên.

Vừa nghĩ như vậy, nàng cảm thấy Kim Trân làm vậy cũng có đạo lý, vì vậy nói: “Cũng đúng.” Lại không trông thấy, ánh mắt Kim Trân có một chút hơi khác biệt so với trước kia.

Chờ mọi người ra khỏi Thư Nhã viện, lão thái thái lúc này mới hướng Triệu ma ma nói: “Bên A Hoành cũng phải để ý, chớ đừng để như Phấn Đại nói! Ta cũng không tiện rời giường, ngươi kêu người đi xem xem, tìm cách gặp mặt nàng ta, nếu không được... Thì nói ta bệnh rồi, mời nàng tới chữa bệnh cho ta.”

Ma ma nhanh chóng đáp lại, cũng khuyên lão thái thái: “Người yên tâm, Nhị tiểu thư là người cẩn thận, làm việc biết có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì quá quất đâu."

“Chỉ mong là như thế.”

Bình Luận (0)
Comment