Thần Y Độc Phi

Chương 348

“Vậy nếu như toàn bộ đều do muội mở?” Nàng bắt đầu truyền cho Huyền Thiên Hoa ý tưởng mở chuỗi cửa tiệm, nàng là người sở hữu tất cả y quán, chưỡng quầy cũng là do nàng đào tạo, sau đó gửi đến các y quán để quản lý, tất cả phương pháp kinh doanh cũng như làm việc đều thống nhất giống nhau như đúc, ngay cả hình thức của cửa tiệm cũng giống nhau, Thất ca sẽ nghĩ thế nào?

Huyền Thiên Hoa lần đầu nghe nói mở y quán dạng này, thấy mới mẻ nhưng ngẫm lại theo như lời nàng nói cũng cảm thấy rất hay. Không khỏi liên tục tán thưởng: “Trách không được phụ hoàng phong muội làm Tể An huyền chủ, tế thế an dân, thiên hạ này cũng chỉ có một mình muội.”

Phượng Vũ Hoành nghe hắn nói như thế có chút xấu hổ, nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi một chuyện mà nàng vẫn tò mò: “Thất ca, huynh có nghe nói Bộ gia vị tiểu thư kia bây giờ sống hay chết không?” Nàng nhớ kỹ ngày ấy lúc rời đi, Bộ Nghê Thường bị băng huyết. Ở thời đại này, băng huyết chính là chết.

Huyền Thiên Hoa nói cho nàng biết: “Thám tử Bộ gia báo lại, Bộ Nghê Thường được thái y cứu sống, Bộ gia chuẩn bị đưa nàng đến miếu ngoài thành. Nhưng nghĩ lại mấy ngày nay tuyết lớn, không thể ra khỏi thành nên chắc còn ở Bộ gia.”

Phượng Vũ Hoành có chút giật mình, Huyền Thiên Hoa lại dễ dàng nói ra hắn sắp xếp thám tử ở Bộ gia cho nàng biết. Rất nhiều lúc, Huyền Thiên Hoa trưng ra bộ mặt như thế, một thân khí độ thế này sẽ khiến mọi người quên đi thân phận thực sự của hắn. Nhưng trong thực. tế, hắn là hoàng tử cùng bọn Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Dạ giống nhau. Cái ngôi cửa ngũ chí tôn cao cao tại thượng kia, mặc dù hắn không tranh, nhưng cũng không thể có nghĩa là người khác không coi hắn là cái đỉnh trong mắt. Cho nên, hắn cũng cần phải tự bảo vệ mình, dù không muốn đi nữa cũng bị cuốn vào trận tranh đấu này.

Chỉ là hoàng vị với một người như hắn mà nói sợ không phải là kỳ vọng mà là gánh nặng.

“Ngày hôm trước là ngày giỗ thân mẫu ta.” Huyền Thiên Hoa chủ động nhắc tới cái đề tài này: “Năm đó nàng cũng là mất trong một trận tuyết lớn như thế này, nghe nói là bị hoàng hậu tiền triều phạt quỳ, đông chết.” Lúc hắn nói chuyện tay vẫn chuyển động liên tục, rót từng chén trà ấm như thường, nhưng Phượng Vũ Hoành lại có thể cảm nhận được nổi bi ai trong lòng hắn. “Khi đó ta còn nhỏ, nhỏ đến nỗi cả dáng vẻ của nàng đều không nhớ được, chỉ nghe nói hoàng hậu tiền triều ném nàng ra hoàng cung, vứt xác trong một cái miếu thổ địa phía Bắc của thành. Sau này, Vân Phi nương nương lén cho người tới chôn cất nàng. Sau khi ta lớn lên đêu hằng năm sẽ đi tới đó một chuyến, đem theo một số món mà nàng thích ăn.”

Huyền Thiên Hoa nói chuyện, lại quay đầu sang, đưa mắt nhìn về phía Bắc. Hắn thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu chuyên tâm rót trà ấm.

Phượng Vũ Hoành không biết nên nói gì, mất người thân là đau lòng nhất, trước kia lúc nàng mất đi mẫu. thân cũng một tuần liền không ngủ yên, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh của mẫu thân liền hiện ra trước mắt, nàng tưởng đưa tay là có thể bắt được, nhưng lại không bắt được gì.

Kỳ thực, nàng rất hi vọng có một linh hồn khác thay nàng tiếp tục sống ở thế giới kia, tiếc là nàng bị nổ chết, sợ là thi thể không còn, sao có thể chứa được một linh hồn khác?

Thất thần trong nháy mắt làm động tác rót chén nước không ổn định, thiếu chút nữa là bị rơi xuống đất. May là Huyền Thiên Hoa nhanh tay đỡ, nhờ vậy mới không bị rơi.

“Hai ngày một đêm không ngủ, muội cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi chỗ nơi này đã có ta.”

“Không sao.” Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Ngủ hay không không quan trọng, ta chẳng qua là cảm thấy có lúc tình thân dừng lại ở giai đoạn tốt đẹp nhất, cũng không tệ. Giống như Phượng gia hiện tại, nếu như là ba năm trước đây, lúc Diêu gia còn chưa xảy ra chuyện, trong lòng ta, phụ thân vẫn là phụ thân, tổ mẫu vẫn là tổ mẫu, huynh đệ tỷ muội thân ái, làm sao có thể biến thành như bây giờ”

Nàng cảm khái một phen, cũng không nhắc lại, chỉ tiếp tục phân phát trà ấm cho mọi người. Người phía sau xếp hàng càng ngày càng nhiều, Vương Lâm không ngừng chạy ra chạy vào, nấu mấy nồi trà mới, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất khó có thể cung cấp hết cho mọi người.

Kinh Triệu Duẫn điều càng ngày càng nhiều tướng sĩ phụ giúp quét tuyết, có người nói nhìn thấy Ngự lâm quân trong cung trên đường phố, Phượng Vũ Hoành lúc này mới hài lòng. Chỉ là bên phía Huyền Thiên Minh bên kia, đồng dạng cũng là trong núi, không biết tình hình như thế nào.

Huyền Thiên Hoa như nhìn ra sự lo lắng của nàng, mở miệng nói: “Chờ tuyết bên ngoài tuyết vừa tan, đường đi thoáng một chút, ta đưa muội tới đó.”

Nàng gật đầu, không lại lên tiếng.

Cùng lúc này, chợt nghe trong đám người xếp hàng có người la lên: “Ai nha! Bên kia có người té xỉul”

'Tất cả mọi người nhìn theo hướng người nọ chỉ, quả nhiên thấy có người trẻ tuổi bộ dáng thư sinh ngã nhào trên đất, bên cạnh có một tiểu thư đồng đang quỳ kế bên người hắn không ngừng hô: “Thiếu gia! Thiếu gia ngài mau tỉnh lại đi, đã đến kinh thành rồi!”

“Thất ca ở lại đây, ta đi xem thử.” Phượng Vũ Hoành thả chén trà trong tay xuống, vội vã chạy tới. 

Huyền Thiên Hoa phân phó Vong Xuyên: “Nhanh đuổi theo tiểu thư nhà ngươi.”

Vong Xuyên gật đầu, theo sát phía sau Phượng Vũ Hoành.

Bình Luận (0)
Comment