Thần Y Độc Phi

Chương 319

Một câu kia của Hoàng thượng dọa Bộ Nghê. Thường, một lời cũng không dám nói, ngón tay chảy máu không ngừng, càng chảy mặt nàng càng trắng.

Phượng Vũ Hoành nhìn nàng một cái, nhắc nhở cung nữ bên cạnh: “Mau mau mang Bộ tiểu thư xuống nghỉ ngơi, nhớ gọi thái y, chảy máu nhiều quá coi chừng té xỉu:

Bộ Nghê Thường trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Phượng Vũ Hoành ra mắng, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra, nâng cổ tay đi cùng thái giám.

Hôm nay Bộ gia chỉ một mình nàng đến được, Bộ thượng thư chết rồi, Bộ quý phi thì đã tàn, Bộ Thông từ khi ra ngoài †ìm Phượng Vũ Hoành vẫn không thấy hồi kinh, phụ thân hắn Bộ Bạch Kỳ sợ hắn xảy ra chuyện, đã sớm xin phép nghỉ đi tìm nhi tử. Bộ Nghê Thường hôm nay bị Bánh Bao căn đứt ngón tay, đáng thương như thế cũng không có một người ở bên cạnh, ngay cả Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch cũng tránh nàng, chỉ lo lại chọc: giận hoàng thượng.

“Vừa đến cung yến đã thấy máu của Bộ gia, thật phiền chết rồi.” Có tiếng người gào lên như thế, cung yến vốn an tĩnh lại vì một câu nói kia càng lộ vẻ sợ hãi.

Cũng không biết là ai có lá gan lớn như vậy dám nói thế, đám người tìm theo tiếng nói vừa phát ra nhìn lại, chỉ thấy người kia hướng Phượng Vũ Hoành nói chuyện, nói: “Nha đầu, đi theo ta gặp Lam di, nàng tưởng hai mẹ con các ngươi tiến cung.” Thì ra là Văn tuyên vương Huyền Mưu. “Mẹ ngươi bình thường cũng không đi ra ngoài, thật không biết cha ngươi rốt cuộc có ý đồ gì, chẳng lẽ khóa cửa giam người?”

Văn tuyên vương là bào đệ duy nhất đương kim hoàng thượng, hắn nói chuyện không ai dám lơ là, mặc dù là tả tướng một triều nhưng Phượng Cẩn Nguyên nghe Văn tuyên vương nói như thế, cũng chỉ bất đắc dĩ —— “Vương gia nói quá lời, nói quá lời.” Sau đó nhanh chóng hướng Phượng Vũ Hoành nói: “Nhanh đi bồi vương phi trò chuyện a!”

Phượng Vũ Hoành cười cười hướng Văn tuyên vương khom người một cái, xoay người đi đến bên Văn Tuyên vương phi.

Có người trong đám người sau lưng chợt nói: “Chân này của bổn tướng quân ít nhiều lần trước được A Hoành cho thuốc, đúng là có chuyển biến tốt, Phượng Cẩn Nguyên, ngươi cứ đối xử như vậy với ân nhân của bổn tướng quân?”

Phượng Vũ Hoành bước chân không ngừng lại, khóe môi cong lên, nàng nghe ra được người nói chuyện là Bình Nam tướng quân, tức là phụ thân Nhậm Tích Phong.

Lúc trước có đưa thuốc cao dán cho hắn dùng.

Không chờ nghe Phượng Cẩn Nguyên trả lời, hữu tướng Phong Bình cũng mở miệng: “Trước đây chỉ biết Phượng tướng trên triều chính thiết diện vô tình, không ngờ đối với người nhà cũng như thế. 

Phượng Cẩn Nguyên không dám hờn dỗi với người hoàng gia, đối với Bình Nam tướng quân cũng có kiêng ky, nhưng đối với Phong Bình hắn không hề sợ. Hai người trên triều nhiều năm, xưa nay luôn đứng trên mặt đối lập nhìn vấn đề. Cùng một chuyện, Phong Bình nói một, Phượng Cẩn Nguyên liền nói hai; Phượng Cẩn Nguyên nói hướng Đông, Phong Bình khẳng định đi hướng Tây.

Trước mắt Phong Bình vừa mở miệng Phượng Cẩn Nguyên ngay tức khắc mặc kệ, xoay người cãi lại hắn nói: “Lẽ nào Phong đại nhân đối tiểu bối trong nhà vô cùng dung túng?”

Phong Bình cười ha hả: “Khoan nói tới dung túng, ít ra lúc nhà ta bị cháy, không tìm được nữ nhỉ thì ta đạp nồi bắt sắt tìm khắp thiên hạ cũng phải tìm nàng về, chứ không làm ra vẻ mới tìm một hai ngày liền thông báo nữ nhi đã chết.”

“Sao ngươi biết ta không tận lực tìm?” Phượng Cẩn Nguyên đã buồn bực, chuyện tại Phượng Đồng huyện tổ trạch cứ như ai nấy cũng biết, hắn rõ ràng là hạ lệnh cấm khẩu người nhà họ Phượng, không biết tin tức từ đâu để lộ ra?

“Tìm mấy ngày trong lòng của ngươi tự biết. Phượng tướng, lão phu khuyên ngươi không cần biện giải chuyện này, bằng không chọc giận lão phu, lão phu sẽ thỉnh hoàng thượng một cái công đạo.”

Lời nói này là uy hiếp Phượng Cẩn Nguyên, hắn không chỉ sợ hoàng thượng, hắn còn sợ chân tướng của việc này bị quá nhiều người biết. Hắn tốt xấu gì cũng là thừa tướng một triều, nếu là bị người khác biết chuyện này, quả thực không dễ chịu. Huống chi hoàng thượng vốn hướng về Phượng Vũ Hoành, nếu có người giúp đỡ truy cứu sự việc lần này, với hắn tốt mới lạ.

Nghĩ thông suốt, Phượng Cẩn Nguyên ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, xoay người đi, không nghĩ để ý Phong Bình nữa.

Tiếc thay, hắn chủ động lùi bước nhưng không có nghĩa tất cả mọi người sẽ không tìm hắn tra rõ. Bất chợt hắn chỉ cảm thấy bắp chân tê rần, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất. May mà bên cạnh có người đỡ hắn, mới không cảm thấy quá mất mặt.

Phượng Cẩn Nguyên liếc, đau như thế này là có người đạp, hắn có thể cảm giác được chân ai đó đạp. bắp chân mình, nặng cũng không nặng, chỉ suýt té ngã, thế nhưng người dám trắng trợn đạp thừa tướng một triều, lại làm cho hắn kiêng ky.

Hắn ổn định thân hình, hướng người bên cạnh đỡ lấy mình vội vã nói cám ơn, lúc này mới quay đầu lại nhìn đầu sỏ gây chuyện. Nhưng không nhìn thấy ai. Kinh ngạc, chợt nghe được một thanh âm bi bô truyền lại có mười phần tức giận —— “Ta là tín nhiệm ngươi, mới tạm. thời để vợ ta ở lại Phượng gia các ngươi, đúng là ngươi không biết kiên nhẫn! Đối với nàng như thế?

Toàn sảnh đều nghiêm túc. 

Bình Luận (0)
Comment