Thần Y Độc Phi

Chương 314

Những người vừa rồi nói Phượng Cẩn Nguyên nén bi thương đều dồn dập nhìn hắn với ánh mắt chất vấn, thậm chí có người nhanh miệng hỏi: “Phượng tướng, không phải ngài nói nữ nhi ngài bị lửa thiêu chết rồi sao?”

“Uổng công ta còn chảy nhiều nước mắt như thế, cư nhiên thật sự là đang đùa giỡn chúng tal”

Phượng Cẩn Nguyên khó cãi, hắn ở Phượng Đồng huyện tìm Phượng Vũ Hoành lâu như vậy cũng không tìm thấy, ai có thể nghĩ tới nha đầu này cư nhiên lại hồi kinh, còn vào trong hoàng cung, còn được tấn phong làm huyện chủ?

Mắt thấy Phượng Vũ Hoành muốn đi ngang qua hắn, Phượng Cẩn Nguyên chột dạ cúi thấp đầu, thân mình cũng xoay vặn vào bên trong.

Quả thực có chút khó xử, không biết nên đối mặt với nữ nhỉ này ra sao, tuy nói sau đám cháy hắn thật sự có phái người đi tìm, nhưng không có tận lực tìm kiếm, người khác không biết nhưng trong lòng Phượng Cẩn Nguyên hiểu rõ nhất. Huống chỉ, người vốn chỉ mất tích nhưng hẳn một mực lại khẳng định đã chết, nếu như: hoàng thượng ở chỗ này truy cứu hản tội khi quân, vậy hắn nên làm thế nào mới tốt?

Trong đầu Phượng Cẩn Nguyên lập tức có nhiều suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ đều là vì Phượng Vũ Hoành “hồi sinh”. Hắn căn răng thầm thở dài, quả nhiên người xưa nói rất hay, ngươi càng hi vọng ai đó chết, thì người đó càng sống lâu. Ngươi càng hi vọng ai đó sống khỏe mạnh, thì người đó vẫn có thể ngoài ý muốn không còn sống.

Trong lòng hắn là hy vọng nữ nhi này đã chết, tiếc thay, chuyện phát sinh trên người Phượng Vũ Hoành, mỗi một việc, mỗi một chuyện đều vĩnh viễn không thể dùng lí lẽ thường để suy luận.

“Con dâu khấu kiến phụ hoàng, khấu kiến Hoàng hậu nương nương, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.” Nói một câu, Phượng Vũ Hoành đã quỳ đến trong sân, đối với Thiên Vũ đang ngồi trên ghế dập đầu ba cái. Con mèo kia được nàng ôm vào lòng cũng không nhúc nhích.

Thiên Vũ cười híp mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “Có còn nói con dâu của trãm chết rồi nữa không, thế nào, Phượng ái khanh, ngay cả nữ nhi của mình sống hay chết cũng không biết?”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng quỳ xuống: “Thần không dám!”

“Không dám?” Thiên Vũ giận dữ: “Phượng Cẩn Nguyên! Tổ trạch bị cháy cái này trẫm không trách ngươi, nữ nhỉ của ngươi có phải bị thiêu chết hay không, ngươi ngay cả tra cũng không tra liền báo tang, đến cùng là ngươi muốn làm gì? Không biết ngươi có nhớ được. nàng ấy là con dâu của trâm không?”

Thiên Vũ càng nói càng kích động, nói xong lời cuối, cầm cốc lưu ly trên tay hướng theo mặt Phượng Cẩn Nguyên đang quỳ ném qua.

Chiếc cốc lưu ly kia bất thiên bất ỷ, miễn cưỡng nện vào trên trán Phượng Cẩn Nguyên, trong nháy mắt thấm một mảnh máu.

Mọi người tại đây cũng không dám lên tiếng, không dám thở mạnh. Trâm Ngư, Phấn Đại, Tưởng Dung ba người thấy thế cũng không thể mặc kệ, dồn dập đứng dậy quỳ xuống.

'Tâm mắt Phượng Cẩn Nguyên bị vết máu nhuộm mơ hồ, nhưng một lời cũng không dám nói, chỉ quỳ run rẩy, trong đầu nghĩ đến Bộ thượng thư chết thảm trên cung yến lần trước, từng sợi tóc của hắn đều đổ mồ hôi lạnh.

May mà Thiên Vũ không tiếp tục so đo với hắn, ngược lại là quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, nói một câu trực tiếp thay đổi Phượng gia—— “Nay phong Phượng Vũ Hoành làm đích nữ Phượng gia vì là Tể An huyện chủ, ban thưởng Bình Châu Tế an huyện cả huyện đất phong, hiện trạch viện Đồng Sinh Hiên đổi thành phủ quận chúa, mở cửa chính, Tể An huyền chủ có quyền ra vào!”

Phượng Cẩn Nguyên trong đầu ong ong một trận, có chút không hiểu cách làm của Hoàng thượng.

Phượng Trầm Ngư cũng vì câu nói vừa thốt ra của Thiên Vũ thì ngẩng phắt đầu lên, buột miệng nói: “Hoàng thượng ngài nói sai rồi! Phượng Vũ Hoành không phải là đích nữ!”

Thiên Vũ phiền chán nhìn Trâm Ngư chớp mắt, không lên tiếng, hắn khinh thường nói chuyện với một nữ nhân không dính dáng, Hoàng hậu ngồi ở bên trên lại rất biết thời cơ nói thay, nhìn Phượng Trầm Ngư nói: “Trước mặt Hoàng thượng, há cho phép ngươi làm càn nói bậy?”

Thiên Vũ lúc này mới hứng thú hỏi Trầm Ngư một câu: “Sao vậy? Ngươi đối lời của trẫm, có gì không vừa ý”

Trầm Ngư lúc này phản ứng lại, ý thức được mình buột miệng nói quá nhanh, cư nhiên hò hét với Hoàng thượng, nhanh chóng dập đầu trên đất, lên tiếng: “Dân nữ không dám!”

“Hừ!” Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: “Trước kia Phượng gia đón độc nữ Diêu gia vào cửa, cả thái hậu cũng ban thưởng, Phượng Vũ Hoành làm sao lại không phải là đích nữ? Phượng Cẩn Nguyên, trẫm muốn hỏi ngươi... ngươi muốn trãm thừa nhận chính thê và đích nữ hiện tại của ngươi, cố ý nâng thiếp lên thê, thừa nhận nữ nhi thứ thiếp sinh là đích nữ, bất chấp kháng chỉ?”

Phượng Cẩn Nguyên biết mình vốn không có sự lựa chọn, liên quan đến chuyện Diêu thị, hắn cùng lão thái thái sớm đã có cân nhắc, chỉ sợ trước kia là đoán sai thánh ý, những năm qua hoàng thượng lại đổi ý. Nói chung, hiện tại hắn không được lòng tất cả mọi người.

“Đương nhiên... Thần có cùng suy nghĩ với hoàng thượng.” Hắn bất đắc dĩ đáp.

Trầm Ngư chỉ cảm thấy đầu óc “Âm” nổ tung, thân mình lay động té xuống đất, vốn dĩ vì rơi xuống nước mà thân nàng có chút phong hàn, run cầm cập nhưng cũng không khiến mọi người đồng ý chút nào.

Đối với chuyện trước kia của Diêu gia, chỉ cần là người trong kinh thành thì ai cũng biết, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều khinh bỉ Phượng Cẩn Nguyên. Nữ nhi của người ta gả cho ngươi... Phượng gia ngươi lại dựa vào Diêu gia vững chân đứng ở kinh thành, sao? Chỉ đành chung lúc quang vinh mà không dám chung khổ nạn? 

Bình Luận (0)
Comment