Thần Y Độc Phi

Chương 293

Câu nói này âm điệu vừa đủ, vừa vang vừa nhọn, âm cuối kết thúc cũng kéo dài, vừa hay đầy đủ tất cả mọi người trong một phạm vi nhỏ đều nghe rõ ràng.

Tưởng Dung theo bản năng hỏi: “Cái gì thế?” Diêu thị và An thị cũng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài.

Đoàn xe Phượng gia lúc này đã đi tới phía dưới cửa kinh thành, lại đang là buổi trưa, mặt trời cũng không nắng gắt như thời tiết Hạ Thu, ánh mặt trời chiếu hẳn trên đỉnh đầu khiến người nhà họ Phượng nheo mắt lại.

Đoàn xe nghe thấy câu này thì dừng lại, chỉ thấy phía trước đoàn xe ngoài cửa thành, có một hoa đán thanh y mặc tang phục thuần trắng, tóc rối bù, đang hất tay áo rộng hát khúc nhạc tang. Ở cạnh nàng còn một nữ tử đánh đàn, cũng toàn thân áo trắng, trên mái tóc có cài một đóa hoa trắng, đang phối hợp với người đang hát.

Hai người hiển nhiên là phối hợp đã lâu, tiếng đàn và tiếng hát hoàn mỹ kết hợp, khiến người nghe chỉ muốn rơi lệ.

Có nhiều người đi qua đi lại cửa thành, có nhiều người dừng chân đứng bao quanh để xem, thậm chí có vài phụ nhân nữ tử cũng lau nước mắt.

Nhưng ngay khi đám người này bị tiếng hát và tiếng đàn hấp dẫn lấy, lại nghe được trong đội ngũ xe kéo. Phượng gia có người tức giận hét lớn: “Hồ đồ!” Đám người kia bị dọa giật mình, người nhà họ Phượng cũng. run rẩy toàn thân, biết là Phượng Cẩn Nguyên đang tức giận.

Cũng không trách Phượng Cẩn Nguyên tức giận được, hoa đán kia (diễn viên hát) hát cái gì nhỉ? Cái gì mà Phượng gia nhị tiểu thư chết thảm, Phượng thừa tướng trả mệnh cho Nhị tiểu thư. Nào có hát hí khúc (khúc nhạc vui), cái này rõ ràng là gọi hồn.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vội vã xuống xe ngựa phân phó gã sai vặt bên người đến: “Bắt người gây chuyện lại cho bổn tướng!”

Gã sai vặt vâng lời, kêu lên vài hạ nhân đồng loạt tiến lên, vén tay áo định động thủ.

Có thể thấy hoa đán ấy tố chất tâm lý vô cùng tốt, không để ý những người này tí nào, nên hát cái gì thì hát c ái ấy, từng tiếng nhị tiểu thư, từng tiếng Phượng Vũ Hoành, tố cáo có gọi có thật là bi ai.

Bọn hạ nhân Phượng gia cũng nổi giận, cái này thật là khi dễ người mà, ngay cả một đoàn người hát tang khúc cũng dám đối nghịch với phủ Thừa tướng?

Vài người trong lòng tức giận, liền bước vài bước xông lên trước, nâng tay lên, chiếu theo hoa đán kia định đánh.

Cũng đang lúc này, chợt nghe được giọng nữ hiên ngang: “Ta xem ai dám đánh?”

Hạ nhân Phượng gia sửng sờ, có thể thu tay lại nhưng vì quán tính không thể kịp thời khống chế, mắt thấy một chưởng sắp tát lên mặt hoa đán ấy, gã sai vặt quanh năm đi theo Phượng Cẩn Nguyên lại phản ứng, lấy tay chặn lại tay người bạn bên cạnh, đồng thời nhỏ giọng nói: “Mau dừng tay!”

Hạ nhân kia còn không rõ sao lại thế này, nhưng gã sai vặt ánh mắt rất bén, ngay khi giọng nữ ấy vang lên: “Ta xem ai dám đánh?” Lúc nghe thấy, hắn nâng tâm mắt theo tìm kiếm, kết quả, hắn phát hiện trong đám mấy vị cô nương mặc tang phục váy trắng đang hô ta hô hò, hắn nhận ra chính là Văn Tuyên Vương phủ Vũ Dương quận chúa.

Hắn nhìn thấy, Phượng Cẩn Nguyên hiển nhiên cũng nhìn thấy, hắn chỉ cảm giác từng trận đau đầu kéo đến, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước, đối với Huyền Thiên Ca đứng phương đi tới hạ bái: “Thần Phượng Cẩn Nguyên, bái kiến Vũ Dương quận chúa.”

Huyền Thiên Ca lúc này mới tiến lên phía trước, mấy vị cô nương bên cạnh cũng đi theo, rõ ràng Phượng Vũ Hoành là hảo tỷ muội của Nhậm Tích Phong, Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung.

Bốn người cũng toàn thân áo trắngtrên đầu cài thêm một đóa hoa trắng, không ai trang điểm, mặt mộc đứng †rước mặt Phượng Cẩn Nguyên.

Phượng Cẩn Nguyên biết rõ bốn người này cùng Phượng Vũ Hoành giao tình rất tốt, bây giờ các nàng đứng chặn ở cửa thành, lại cho người hát tang khúc, rõ ràng chính là bới lông tìm vết. Có Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca ở đây, hắn có thể nói sao? Dám nói cái gì sao?

Huyền Thiên Ca không để ý Phượng Cẩn Nguyên tí nào, chỉ thấy hoa đán đã dừng không hát tiếp, khó hiểu hỏi nàng: “Ai cho ngươi dừng lại?”

Hoa đán rất thông minh, một chút liền hiểu ra, lập †ức nhìn nữ tử đối diện đang đánh đàn kia, hai người cùng chuyển động, kẽo kẽo kẹt kẹt lại hát tiếp.

Lần này hát còn đúng điệu hơn trước  “Con trai của Phượng thừa tướng chỉ có một lại có nhiều nhỉ nữ, đương nhiên không kém Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng sinh là người của Phượng gia, chết là quỷ của Phượng gia, trên người nàng mang máu Phượng gia huyết, sao ngươi nhẫn tâm như vậy, lại thiêu chết nữ nhỉ ruột thịt của mình trong phòng?”

Phượng Cẩn Nguyên nghe được thẳng mơ hồ, không khỏi buồn bực nói: “Lời đồn này từ đâu?”

Hoa đán vẫn còn hát  “Cõi đời này không có lửa làm sao có khói, Phượng thừa tướng nếu như ngươi không làm việc trái với lương tâm, dân gian cách nào. truyền cho ngươi sát hại thân sinh nữ nhi, lưu truyền đến mức xôn xao?”

Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến tim đập thình thịch, Phượng gia mọi người lại trong xe ngựa ngồi cũng. không yên, dồn dập xuống xe tiến lên.

Diêu thị đi phía trước mọi người nhiều hơn hai bước, nhìn thấy mấy người Huyền Thiên Ca, ánh mắt mang theo cảm kích.

Huyền Thiên Ca cũng gật đầu với nàng, rồi sau đó ánh mắt lại chuyển hướng đến Phượng lão thái thái, nửa ngày, mở miệng hỏi nàng: “A Hoành cứ đi như thế, lão phu nhân, ngài không nhớ nàng sao?”

Lão thái thái vốn không nỡ mất Phượng Vũ Hoành, bị Huyền Thiên Ca hỏi lên như vậy, hơn nữa bên cạnh lại nghe khúc tang như thế, sao lại không đau lòng cho. được? Ngay lập tức liền lau nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment