Thần Y Độc Phi

Chương 275

“Ta nghe nói nàng vẫn mất tích. “ Phượng Tử Hạo hạ thủ hơi dùng lực, bóp nô tì kia một trận thở gấp.

“Ngươi nhẹ chút! Làm thương người ta. Cái gì mà mất tích, là nói cho êm tai, theo ta nói căn bản chính là bi thiêu chết trong phòng, đốt thành tro, cái gì cũng tìm không thấy. “

Phượng Tử Hạo tâm sắc nổi lên, hạ thủ lại thêm vài lần, trong miệng cũng không ngừng khen: “ Thế mới nói ngươi thông minh nhất, ta cũng cảm thấy nàng là bị thiêu chết. “

Tiểu nô tỳ nở nụ cười, lại ra vẻ nói: “ Làm loại nến ấy có thể mất công, dược lại ít thế kia, tốn của ta không biết bao nhiêu tâm sức. “

“Dược kia là do ta đặc biệt cho người cấp tốc đưa tới, khan hiếm cực kỳ. “ Hắn vừa nói vừa cảm thán, “Trầm Ngư thật đúng là có thể lấy được đồ tốt nha! Chà? Ngươi nói dược tính cực mạnh sao? “ Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng, như vừa nghĩ tới điều gì.

“ Mạnh vô cùng. “ Đối với điểm này, nô tỳ kia khẳng định chắc chắn, “ Không chỉ hiệu quả, mà thành phần còn rất thuần khiết, lúc ta làm ngọn nến đó không cẩn thận dính vào một chút, nên giờ cực kỳ khó chịu, nếu không phải ngày ấy vừa vặn trở lại... “

“Trách không được ngươi ngày ấy tham hoan như vậy. “ Mắt Phượng Tử Hạo híp lại thành một khe, động thủ cởi xiêm y nàng ấy.

Hiển nhiên nô tỳ ấy còn chút sự tình không hiểu rõ, lại hỏi thêm Phượng Tử Hạo: “ Không biết đại thiếu gia vì sao phải đem chuyện này đến bên này giải quyết? Trong kinh thành không được sao? “

Phượng Tử Hạo hừ lạnh: “ Ngươi thì biết cái gì? Viện kia của Phượng Vũ Hoành còn kín hơn tù lao, ai tiến vào cũng không được? Không lừa nàng ta đi đến đây thì làm sao được việc chứ? “

“Lần này nô tỳ làm chuyện kia không biết đại thiếu gia ngài có vừa lòng không? “ Vừa nói, trong mắt hiện lên cảnh xuân lưu động, cả người đã cùng Phượng Tử Hạo dính sát vào đến một nơi.

Phượng Tử Hạo gật đầu liên tục: “ Thoả mãn, quá thoả mãn! Nếu như lần này ta có thể thuận lợi hồi kinh, nhất định sẽ mang ngươi về cùng, chờ đến lúc đó lập người thành thiếp, tạ ân ngươi giúp ta. “

Hai người không nói nữa, quấn quýt lấy nhau.

Mãn Hỉ nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, quay đầu đi chỗ khác không nghĩ sẽ nhìn lại.

Kim Trân cũng cảm thấy không còn gì để nghe, kéo Mãn Hỉ trở về phòng.

Sau một hồi thật lâu hai người trở về phòng mới xem như là phục hồi lại tỉnh thân, Mãn Hỉ ra sức giậm chân: “ Đại thiếu gia trong kinh đã như vậy, không ngờ đến tổ trạch bên này cũng không thu được bản tính. “

Kim Trân hừ lạnh một tiếng: “ Có nương thế nào thì sinh ra dạng nhỉ tử như thế, cẩu không đổi được thói ăn cứt. Mãn Hỉ, “ Nàng phân phó nói: “ Ngươi nghĩ cách đi †ìm Vong Xuyên, thuật lại chuyện vừa rồi cho các nàng nghe. Nhớ tới nhất định phải nói cho nàng biết, dược là đại thiếu gia cho, kẻ thông đồng ngươi cũng phải nhớ kỹ, kể lại hết cho Vong Xuyên. “

Mãn Hỉ gật đầu, vội vã ra khỏi phòng.

Khoảng chừng nửa canh giờ, Mãn Hỉ trở lại, nói với Kim Trân: “ Đã nói hết Vong Xuyên cô nương nghe, Vong Xuyên cô nương nói đêm nay người hãy nghĩ cách dẫn lão gia đến trong sân Đại thiếu gia, tốt nhất là dẫn theo toàn bộ người trong phủ. “

Kim Trân khó hiểu hỏi, “ Vì sao? “

Mãn Hỉ lắc đầu, “ Ta cũng không biết, nói chung nghe theo được rồi. “

Bên này, Vong Xuyên thi triển khinh công, lẻn vào trong phòng của nha hoàn đã thông đồng cùng Phượng Tử Hạo.

Nàng nghĩ với bản tính này, gặp phải xuân dược mạnh như vậy không thể không giữ lại một chút cho. chính mình, huống chi bản thân nha hoàn ấy còn nếm trải qua một lần ngon ngọt, lại càng không đem hết số dược ấy làm thành nến.

Quả nhiên có công mài sắt, có ngày nên kim, không tới nửa nén hương, Vong Xuyên tìm thấy trong hộc tủ trong phòng có một bọc giấy nho nhỏ, ngửi thử không khỏi nóng ran một trận.

Không dám ngửi thứ dược ấy, nhưng cũng biết là mình đã tìm đúng đồ, nhanh chóng ra khỏi phòng. Cũng không về phòng mình, mà là lẻn chạy vào phòng Phượng Trầm Ngư.

Lúc nàng đến đó, Phượng Trầm Ngư vẫn còn chưa ngủ, nến hồng trong phòng còn cháy sáng, người ngồi cạnh cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

'Vong Xuyên lẻn từ cửa sổ sau vào đây, nhìn bóng lưng kia trong lòng liền nổi lên ý cười.

Phượng Trầm Ngư, không nên có tâm hại người, ngươi không biết sao?

Bây giờ ta trả lại cho ngươi thủ đoạn giống như vậy, có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không còn phải coi mệnh của ngươi.

'Vong Xuyên mở bọc giấy chứa dược ra, chỉ dùng móng tay ngắt một chút bột phấn nhỏ, ngón tay khẽ b ắn ra, dược dạng bột phấn bị nàng trực tiếp b ắn ra đến trên ngọn nến hồng đang cháy sáng trong phòng.

Nàng lắc mình bay ra, không hề liếc mắt nhìn biến hóa trong phòng, chỉ có ánh nến trong phòng như cũ cháy sáng nói cho nàng biết, Phượng Trầm Ngư trúng kế.

Mà ngay trong quá trình Vong Xuyên trộm dược bỏ. vào phòng Trầm Ngư bên này, bên kia Phượng Tử Hạo. nhận được một trương tờ giấy, trên đó viết bốn chữ: Tìm ngươi có việc. Kí tên: Trầm Ngư.

Tờ giấy là Hoàng Tuyền viết, Hoàng Tuyền căn bản không thể giống Phượng Vũ Hoành có bản lãnh có thể bắt chước được chữ viết của Phượng Trầm Ngư. Nhưng nàng biết, Phượng Tử Hạo là người ngu ngốc, chữ gì trong mắt hắn cũng giống như nhau. Đặc biệt là Trầm Ngư có lời mời, hắn căn bản sẽ không cân nhắc là thật hay giả, nhất định sẽ rất vui vẻ chạy đến chỗ hẹn.

Quả nhiên, trên đường Vong Xuyên trở về vừa hay thấy được Phượng Tử Hạo thậm thụt lén lút đang hướng về phía phòng Phượng Trầm Ngư, khóe môi nàng nổi lên nụ cười, Phượng Trầm Ngư, đêm nay, ngươi trốn không thoát đâu.

Chính xác là Phượng Trầm Ngư là trốn không thoát!

Phần thuốc nhỏ kia bị Vong Xuyên b ắn ra gặp ngọn nến đang cháy lập tức tan ra, vô sắc vô vị chui vào mũi Phượng Trầm Ngư.

Lúc đó, nàng vừa đóng cửa sổ, liền chuẩn bị thổi nến lên giường ngủ, thế nhưng chẳng hiểu sao trong người dâng lên một trận khô nóng.

Bình Luận (0)
Comment