Thần Y Độc Phi

Chương 196

Theo trận đại hoả mà Phượng Tử Hạo gây ra, thông qua một góc bị chém vào trong quan tài, lửa bên ngoài đã dập tắt, ai cũng không thể nghĩ rằng lửa còn tiếp tục đốt trong quan tài. Trước mắt mọi người vọt vào khai quan mới phát hiện, Thẩm thị đã bị cháy sạch chỉ còn lại có một nửa.

Lão thái thái sợ tới mức lảo đảo một cái ngồi trên đất, quyền trượng trong tay cũng ném đi, hai mắt đăm đăm, giống như một pho tượng.

Triệu ma ma nóng vội, kêu với Phượng Vũ Hoành: “Nhị tiểu thư, mau đến xem lão thái thái.”

Phượng Vũ Hoành đi qua, từ trong tay áo lấy ra một túi ngân châm, châm vào sau gáy lão thái thái, lão thái thái mới tỉnh lại, lập tức gào khóc thất thanh: “Phượng gia này rốt cuộc đã tạo nghiệt gì? Tại sao lại bị trời phạt hả?”

Huyền Thiên Minh còn đồng tình nói với nàng: “Lão thái thái đừng nóng vội, ngày mai bổn vương mời một pháp sư tới Phượng gia lập đàn cầu nguyên, nhất định giúp ngài điều tra rốt cuộc đã tạo nghiệt gì.”

Phượng Cẩn Nguyên muốn mắng người lại không dám, chỉ có thể phân phó Hà Trung nhanh chóng lại đi mua quan tài mới một lần nữa, về phần người, dù sao. cũng đặt trong quan tài, người ngoài không thấy là được.

Phượng Vũ Hoành nâng lão thái thái dậy, an ủi nàng nói: "Việc đã đến nước này, tổ mẫu đừng quá bi thương. Tuy A Hoành cũng không rõ đại ca ca và mẫu thân có thù hận gì, lại muốn hạ độc thủ như thế. Mâu thân đã qua đời, đại ca ca còn đốt thi thể.”

Lão thái thái đi bên này đường chợt nghe đến việc này, không khỏi trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên một cái, vì Phượng Vũ Hoành nói câu công đạo: “Chuyện này trách A Hoành sao? Đều là cốt nhục của ngươi, đều là cháu trai cháu gái của ta, ngươi không thương nàng thì †a thương! Trong lúc tang lễ ta không cùng ngươi so đo, chờ xử lý mọi việc, ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời, ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc là ai nói gì với Tử Hạo?”

Lão thái thái gào lên, Phượng Cẩn Nguyên cũng nhận ra, nhất định là có người nửa đường nói cho Tử Hạo một ít thị phi, cho nên Tử Hạo mới nhận định mẫu thân hắn là do Phượng Vũ Hoành hại chết.

Lại nói tiếp chuyện này, Phượng Vũ Hoành đúng oan uổng, nay Ngự vương và Thuần vương đều ở trong nà! tuy hắn không tình nguyện, cũng phải xuống nước với nhị nữ nhỉ của hắn!

Nghĩ đến đây, Phượng Cẩn Nguyên liền đến chỗ Phượng Vũ Hoành xem, cảm xúc hơi bình phục, lời hay ý đẹp nói với nàng: “Trước đó vi phụ cũng bị tức đến hồ đồ, không lo đến ủy khuất của con. A Hoành con xem ở trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, thông cảm cho vi phụ. Hôm nay việc này tất cả đều là lỗi của đại ca con, chờ tang lễ chấm dứt, vi phụ tự mình đưa hắn đến bồi tội cho con.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Được! Đến lúc đó cũng xin phụ thân nói thật với A Hoành, rốt cuộc là ai giật dây đại ca ca làm như vậy. Nếu phụ thân tra không ra, vậy A. Hoành cũng có thể tự mình đi điều tra.”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng nói: “Nhất định sẽ tra ra kết quả.” Vừa nói vừa nhìn về phía hai vị hoàng tử: “Để hai vị điện hạ chê cười rồi, trước mắt linh đường bị hủy, chắc là cúng viếng cũng không thể, không bằng điện hạ tới phòng khách đi nghỉ ngơi trước một chút, thần sai người bố trí linh đường lần nữa.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, “Vậy Phượng đại nhân sắp xếp xử lý chuyện trong nhà đi, ta cùng với hoàng đệ đến phòng khách ngồi.”

Phượng Cẩn Nguyên cúi người mời, sau đó ánh mắt nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, ý là để nàng tiếp đón một chút.

Ai biết Phượng Vũ Hoành căn bản không muốn đi, chỉ nói với hai người: “Ta lưu lại bên cạnh chiếu cố tổ mẫu, nếu không Huyền Thiên Minh tự ngươi đưa thất ca đến Đồng Sinh hiên ngồi đi, Tử Duệ còn ở bên kia, ngươi giúp ta chiếu cố một chút.”

Mũi Phượng Cẩn Nguyên suýt chút nữa bị lệch, ta cho ngươi đón khách nhân, kết quả ngươi để khách nhân tự mình chiếu cố bản thân không nói, còn để người †a giúp ngươi trông trẻ.

Nhưng chưa đợi hắn phản bác, chỉ thấy Huyền Thiên Minh vô cùng thống khoái gật đầu: “Lúc chuẩn bị đi còn mang theo điểm tâm mà tiểu tử kia thích ăn, thất ca hắn lại có một bộ sách ngoại quốc được tiến cống, đúng lúc muốn đưa cho hắn."

“Vậy mau đi đi!” Nàng phất tay với hai người, “Thất ca đi tốt.”

Huyền Thiên Hoa cười, chủ động giúp Huyền Thiên Minh đẩy xe lăn, dẫn theo bọn thị đi cùng rời khỏi Kim Ngọc viện.

Thấy hai người hắn rời đi, một nhà Phượng gia cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng phân phó hạ nhân nâng Phượng Tử Hạo về Kiếm Lăng hiên, nhanh chóng mời đại phu đến xem vết thương, lại liếc mắt thấy Hàn thị sợ tới mức không dám đứng lên, không khỏi nhíu mày: “Trước kia cũng không thấy nàng nhát gan như vậy, làm cái gì vậy hả? Mau đứng lên."

An thị ở bên cạnh đỡ Hàn thị, liền cảm thấy toàn thân Hàn thị đều phát run, liền mở miệng nói: “Chỉ sợ thân thể muội muội còn không điều dưỡng tốt, lại bị kinh hãi như vậy, lại nặng thêm.”

Lão thái thái phiền chán xua tay đuổi hàn thị: “Mau về viện ngươi nằm đi, đừng ở chỗ này thêm phiền.”

Hàn thị chưa kịp nói tạ ơn, đã được hạ nhân đỡ rời khỏi linh đường.

Nàng đúng là bị dọa, vừa thấy Huyền Thiên Minh đến đã doạ nàng choáng váng. Phấn Đại vì vậy mà đánh mắng nàng, nàng nhìn thấy Huyền Thiên Minh như phản xạ có điều kiện đã muốn hộc máu.

Rời Kim Ngọc viện, cả người Hàn thị đều dựa vào. người nha đầu từ viện mình mang đến, theo bản năng nỉ non nói: “May mắn vừa rồi Phấn Đại không ở bên cạnh, nếu nàng biết cửu hoàng tử đến đây, không chừng đã nháo thành cái gì rồi.”

Nha đầu kia đột nhiên ngẩn ra, lập tức mở miệng gấp giọng nói: “Di nương, ngươi nhanh đi, chúng ta mau trở về.

“Làm sao vậy?” Hàn thị khó hiểu, nha đầu luôn hướng đến ổn trọng như thế lại đột nhiên vội vàng xao động như vậy?

Nha đầu kia dậm chân: “Tứ tiểu thư lúc này là không ở bên cạnh, nhưng khó nói tin tức cửu hoàng tử đến không truyền đến viện chúng ta? Chỉ sợ lúc này đã rơi vào tai tứ tiểu thư rồi!"

Bình Luận (0)
Comment