Thần Y Độc Phi

Chương 120

Một đêm này, Phượng phủ trừ Trầm thị và Phượng Tử Hạo bị thương, điều động tất cả, chỉ vì tìm kiếm tung tích của Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ, lão thái thái lại sai người nâng nhuyễn ỷ đi theo.

Kể ra thì, hai người tỷ đệ Phượng Vũ Hành bị người bắt cóc là do Phượng Trầm Ngư phát hiện ra trước, nàng chỉ nói mình đi ngủ đến nửa đêm bỗng cảm thấy lồ ng ngực khó chịu buồn bực, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy dẫn theo nha hoàn tìm Phượng Vũ Hành giúp đỡ. Nhưng đến chỗ Phượng Vũ Hành mới phát hiện, bên trong chỉ có Vong Xuyên trông nhà, không có người khác.

Thậm chí Phượng Trầm Ngư còn chưa hỏi tình hình một câu, cứ cao cổ họng lớn tiếng la lên: “Không tốt! Có người bắt cóc nhị muội muội!”

Một tiếng gào này, làm toàn thể Phượng phủ bừng tỉnh.

Phượng Cẩn Nguyên dẫn theo tất cả người Phượng gia ra sau núi tìm kiếm, chỉ vì Phượng Trầm Ngư nói, phía trước đều có tăng nhân của chùa, kẻ bắt cóc không có khả năng đi từ phía trước.

Nhưng ra sau núi cũng tìm hơn nửa buổi tối, vậy mà nửa bóng dáng người đều không phát hiện.

Mọi người Phượng phủ đi xuống rừng, thắp đuốc. làm nửa sườn núi sáng như ban ngày, sắc mặt Phượng Trầm Ngư tái nhợt, một bàn tay gắt gao che ngực, trên mặt hiện một mảng lo lắng, thậm chí trong mắt còn chứa nước mắt.

“Làm sao bây giờ? Không tìm thấy nhị muội muội thì phải làm sao bây giờ?” Trong lời nói tràn đầy thân thiếu, nghe như thật sự đau lòng muội muội tỷ tỷ.

Phượng Tử Duệ đã uống thuốc Phượng Vũ Hành cho, tinh thân cũng tốt hơn nhiều, lúc này cũng đứng một chỗ cùng An thị, An thị nằm chặt tay Tưởng Dung, sợ vạn nhất cũng làm mất con gái của nàng.

Tưởng Dung vẫn nhìn Phượng Trầm Ngư, hơn nửa ngày mới nói nhỏ bên tai An thị: “Sao chúng ta lại không tìm ở chỗ ở? Một đường này cứ đi theo đại tỷ tỷ.”

An thị ngẩn ra, lại cẩn thận nhớ lại một chút, còn đúng như Tưởng Dung nói, dọc đường đi, biểu hiện của Trầm Ngư cực kỳ lo lắng, mọi người đều đi theo bước chân nàng tìm kiếm, phạm vi cũng không rộng.

Nàng muốn nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên sẽ đến chỗ ở tìm, lại nghe thấy Hàn thị ẩn ý nói: “Nửa đêm bị người bắt cóc, cho dù tìm thấy hay không, chỉ sợ danh dự của nhị tiểu thư...”

An thị nhíu mày, nàng biết, vì thương Phấn Đại, tám phần là Hàn thị này hận Phượng Vũ Hành.

Kỳ thật không cần Hàn thị nhắc nhở, đạo lý này ai cũng hiểu. Một cô nương trong nhà nửa đêm bị bắt cóc, cho tới còn không tìm được, ý này là gì? Cho dù Phượng Vũ Hành bình an vô sự trở về, nói ra thì ai tin? 

Lão thái thái lại thở dài một tiếng, ngửa mặt lên trời nói: “Đây là Phượng gia ta tạo nghiệt gì vậy!”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng khuyên nàng: “Mẫu thân đừng vội, không phải còn đang tìm sao.” Nhưng nói là nói vậy, hắn vẫn không rõ ràng như cũ. Phái ra bốn gã ám vệ đi thăm dò, không ai tra được tin †ức gì. Trầm Ngư che mặt nhẹ khóc, nhưng ánh mắt không ngừng tìm kiếm bốn phía. Chỉ tiếc, ánh lửa cháy. sáng trong bóng đêm mờ mịt, làm sao có nửa bóng dáng của Phượng Vũ Hành.

Kỳ thật bọn họ không biết, lúc này chỗ mọi người Phượng phủ đang đứng, đúng là chỗ mà lúc trước ba người Phượng Vũ Hành đánh nhau với đám hắc y nhân. Chẳng qua trong nháy mắt, tất cả vội vàng đến, lại vội vàng đi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, lại ẩn trong bóng đêm nên không dễ dàng phát hiện ra dấu vết khác, làm sao có thể tìm thấy nửa điểm khác thường.

An thị thấy Phượng Cẩn Nguyên không có chủ ý, không khỏi bối rối, “Lão gia.” Nàng đi lên phía trước, “Chúng ta tản ra đi tìm, vừa rồi chỉ lo sau núi, nhiều chỗ còn chưa đi tìm mà!”

Phượng Trầm Ngư mang theo tiếng khóc nói: “An di nương, đây là con đường có khả năng nhất, trước núi của tăng nhân gác đêm, kẻ bắt cóc nhất định phải chạy ra sau núi.”

An thị không muốn tranh chấp với Phượng Trầm Ngư, chỉ nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái: “Nhị tiểu thư đi theo một nhà chúng ta đến đây, bây giờ không thấy người, Ngự vương phủ mà truy cứu thì ai nhận trách nhiệm này được?”

Vì con trai, con gái đồng thời mất tích mà Diêu thị gần như suy sụp, lúc này cũng mở miệng, không nhu nhược như trước nữa, mà khi mở miệng, âm thanh lộ ra vô số sắc bén: “Nếu Phượng gia không thể toàn lực tìm A Hành và Tử Duệ về, ta đây sẽ đi xin Văn Tuyên vương phủ hỗ trợ. Vong Xuyên, Tôn ma mat Chúng ta trở về!”

Diêu thị làm bộ muốn đi, lão thái thái nóng nảy, “Dùng hết toàn lực! Sao có thể không dùng hết sức! Đó là cháu trai và cháu gái của ta, tối nay quật ba thước đất cũng phải tìm ra người cho ta!”

Lão thái thái đã biểu hiện thái đọ, Phượng Cẩn Nguyên lại phải ra lệnh: “Sưu Sơn! Không chừa lại bất cứ ngõ ngách nào!”

Mọi người Phượng gia đang định tản ra, thì thấy từ hướng chùa Phổ Độ có vài vị tăng nhân xách đèn lồ ng đi tới, mãi đi đến trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, lúc này mới dừng bước khó hiểu hỏi: “A di đà Phật, xin hỏi thí chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đêm khuya không ngủ mà lại điêu động gia quyến đến tận đây?”

Phượng Cẩn Nguyên vốn không muốn kinh động đến †ăng nhân trong chùa, dù sao không phải là chuyện đàng hoàng, cho dù tối nay không tìm thấy Phượng Vũ Hành đã mất tích, hẳn cũng muốn phong tỏa tin tức để từ từ tìm kiếm. Đúng là không được, dứt khoát xưng tật bỏ mình, tóm lại không thể truyền ra tin tiểu thư Phượng gia bị bắt cóc như vậy. Nếu không, chẳng những danh dự  Phượng gia bị tổn hại, thì hắn cũng không có cách giao phó cho Ngự vương phủ bên kia!

Nhưng có người cố tình không nghĩ như vậy, Hàn thị thấy ánh mắt Phượng Trầm Ngư ra hiệu, đi lên từng bước trước mặt Phượng Cẩn Nguyên mở miệng, báo với tăng nhân kia nói: “Không dối gạt đại sư, là tối nay, nhị tiểu thư của chúng ta chị người bắt cóc, chúng ta đang không tìm được.”

Phượng Cẩn Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn Hàn thị, Hàn thị sợ tới mức rọt cổ lại. Phượng Trầm Ngư lại nói tiếp: “Phụ thân đừng trách Hàn di nương, trước mặt đại sư sao có thể nói dối, đó là đã phạm vào điều kiêng kị”Kim Trân nhìn mọi người, trong lòng không ngừng tình toán. Nàng tính Phượng Vũ Hành rốt cuộc có gặp chuyện không may hay không, nếu thực sự đã xảy ra chuyện, địa vị có thể bị ảnh hưởng hay không. Rốt cuộc. sau này mình nên đứng bên nào? Đúng là một vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment