Thần Y Đích Nữ

Chương 194

Editor: Bell Huỳnh

Tiểu thư đồng không ngừng gật đầu, sợ Phượng Vũ Hoành không nghe rõ, bèn giải thích: "Chính là tả thừa tướng đương triều Phượng đại nhân, thiếu gia của ta là cháu trai Phượng đại nhân." 

Phượng Vũ Hoành buồn bực nhìn vị thiếu gia té xỉu này, nhìn thế nào cũng không nhìn ra hắn với Phượng Cẩn Nguyên có điểm nào giống nhau, tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, xác thực là lão thái thái chỉ có một đứa con trai độc nhất là Phượng Cẩn Nguyên, không lý nào Phượng Cẩn Nguyên lại lòi ra một đứa cháu trai?

Lúc này, trong đám người vây quanh có người cười nói với thư đồng kia: "Thật là lụt lớn làm trôi miếu long vương, vị tiểu thư trước mặt ngươi chính là nhi nữ Phượng gia, thiếu gia của ngươi nếu thật là cháu trai Phượng tướng, vậy chính là họ hàng đấy!"

Thư đồng sửng sờ, lúc này mới tỉ mỉ quan sát Phượng Vũ Hoành, giữa chân mày trông có chút giống Phượng Cẩn Nguyên, nhưng hắn chưa từng thấy nên không chắc đó là tiểu thư Phượng gia.

Thấy thư đồng nhìn ngây ngốc, có người nói: "Không phải gạt người chứ? Đích nữ Phượng gia mà ngươi còn nhìn không ra còn dám nói thiếu gia ngươi là cháu trai Phượng tướng quân?"

Vừa nghe nói là tiểu thư dòng chính, thư đồng kia lập tức liền mừng —— "Ngài là tiểu thư Trầm Ngư? Đúng là tiểu thư Trầm Ngư sao?"

Phượng Vũ Hoành cau mày nhìn hắn, không nói một lời, là Vong Xuyên ở bên cạnh nói: "Cái gì mà là tiểu thư Trầm Ngư, đây là tiểu thư dòng chính Phượng phủ."

"Tiểu thư dòng chính Phượng phủ chẳng phải là tiểu thư Trầm Ngư sao?" Thư đồng kia nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành, chợt nhớ tới nghe nói Phượng Trầm Ngư năm nay đã thập tứ, qua năm nay là đến tuổi cập kê, cô bé trước mắt nhìn thế nào cũng không giống sắp bước qua tuổi mười lắm, không khỏi hỏi lại một câu: "Chúng ta đang nói cùng một Phượng gia sao?"

Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Tả tướng đương triều chỉ có một vị, không còn ai khác."

"Là..."

"Không có là." Nàng đứng lên, lại nhìn người trẻ tuổi đang té xỉu kia, giữa lông mày có thể nhìn ra được có vài phần giống Phượng Tử Hạo. "Các ngươi là người của Thẩm gia đúng chứ? Hoàng thượng có lệnh, Phượng gia không thừa nhận vị trí chủ mẫu của Thẩm thị, Phượng Trầm Ngư đương nhiên cũng không còn là đích nữ. Đỡ thiếu gia ngươi vào Bách Thảo Đường thôi, bổn huyện chủ sẽ tự mình trị liệu cho hắn."

Thư đồng kia không hiểu rõ việc Phượng Vũ Hoành nói, sao tiểu thư Trầm Ngư lại không còn là đích nữ? Đích nữ cùng thứ nữ của kinh thành nói đổi là đổi sao?

Nhưng may mà nghe đến việc đỡ thiếu gia vào Bách Thảo Đường, lúc này mới chú ý đến cách đó không xa chính là một y quán, tức khắc vui mừng, nhanh chóng đứng dậy đỡ thiếu gia nhà hắn.

Bách tính vây xem đều là người có tâm địa thiện lương, dồn dập tới giúp, rất nhanh đã dìu người vào trong.

Hoàng Tuyền trừng người trẻ tuổi kia với vẻ mặt phiền chán, trong miệng than thở nói:" Thật không biết tiểu thư nghĩ thế nào, người của Thẩm gia bị đông chết là đáng, cứu hắn làm chi?"

Vong Xuyên lắc đầu cười khổ: "Có nhiều con mắt nhìn như vậy, nếu để cho hắn chết trước cửa Bách Thảo Đường, vậy việc chúng ta phát trà ấm hai ngày nay đều là uổng công."

Mấy ngày nay, người bị lạnh đến xỉu nhiều vô số kể, ngay cả bọn tiểu nhị của Bách Thảo Đường cũng học được cách trị bệnh, Phượng Vũ Hoành nhìn người được nâng vào, quay sang dặn dò Hoàng Tuyền: "Trở về Phượng phủ thông báo một tiếng, không cần để ý tới những các khác." Hoàng Tuyền đáp ứng, nàng nhớ tới phải ra ngoài tiếp tục phát trà ấm.

Lúc này, Huyền Thiên Hoa đang cùng người của Thuần vương phủ nói chuyện, thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, lúc này mới nói: "A Hoành, ta phải tiến cung, phụ hoàng và mẫu phi đều phái người đến tìm."

Nàng gật đầu: "Huynh đi đi, chú ý vết thương không thể vất vả, quay lại ta sẽ điều phối thêm mấy bộ thuốc, cho người mang đến phủ của Thất ca." 

"Được." Huyền Thiên Hoa cũng không đợi lâu, để hạ nhân đỡ lên xe ngựa, lúc gần đi thì nói: "Bách Thảo Đường tế thế an dân, phụ hoàng sớm đã nhận được tin tức, nha đầu, chờ lĩnh thưởng thôi."

Lĩnh thưởng hay không lĩnh thưởng, Phượng Vũ Hoành chẳng để ý, nhìn xe ngựa chở Huyền Thiên Hoa ngày càng xa, nàng lại lo lắng cho Huyền Thiên Minh. Trước kia không để ý, nhưng giờ cẩn thận suy nghĩ lại, lại thấy nữ nhân lo lắng chạy đến quân doanh bởi vì một trận tai nạn tuyết, nếu điều này bị các tướng sĩ thấy được, không biết sẽ bị cười thành cái dạng gì.

Nàng đã nghĩ thông suốt, không còn rối rắm với chuyện ra khỏi thành đi đến đại doanh, lại nhìn thấy đội ngũ xếp hàng bên ngoài Bách Thảo Đường càng ngày càng dài thì bắt đầu lo lắng.

Cứ như vậy cũng không phải cách hay, một chén trà ấm không giải quyết được vấn đề căn bản nhất, cái dân chúng cần chính là xây lại nhà cửa sau thiên tai mà những thứ này, lại cần một lượng lớn tiền bạc.

"Vong Xuyên." Nàng giao chén trong tay cho người kế bên, kéo Vong Xuyên đứng sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi quay trở về phủ một chuyến, tìm Phượng Trầm Ngư, ta muốn ngươi hỏi nàng xem nàng đã cân nhắc như thế nào, hơn nữa nói cho nàng biết, chuyện kia nên làm sớm không nên để chậm trễ, chậm một ngày sẽ càng nguy hiểm."

Vong Xuyên gật đầu, cũng không hỏi rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dặn Phượng Vũ Hoành: "Tiểu thư, người tự cẩn thận."

"Yên tâm đi, còn có Ban Tẩu ở đây, Bách Thảo Đường cũng có nhiều…người thế này, sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi đi nhanh về nhanh."

Vong Xuyên thấy nàng sốt ruột, nhanh chóng chạy đến Phượng phủ. Lúc này, có tiểu nhị chạy từ trong Bách Thảo Đường chạy ra, nói với nàng: "Chủ nhân, vị công tử kia tỉnh rồi."

"Ta đi xem thử." Phượng Vũ Hoành theo hắn vào bên trong, quả nhiên, vị kia thiếu gia trẻ tuổi hư hư thực thực của Thẩm gia đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt còn chút tái nhợt, ngồi ở trên giường thở một dài một tiếng. "Là người trưởng thành, tỉnh rồi là tỉnh, thở dài làm gì?" Nàng ghét nhất là loại nam nhân này, động tý là mặt mày ủ rũ nhìn trời than thở: "Trách trời thì có tác dụng gì? Không bằng đến tiền viện giúp đỡ mọi người." Nàng vừa nói vừa bắt mạch cho hắn, người trẻ kia bị dọa giật mình, định rút tay về, Phượng Vũ Hoành trừng mắt nhìn hắn: "Động cái gì mà động? Chưa từng thấy đại phu bắt mạch sao?"

Người nọ lúc này mới không giãy dụa nữa, thở mạnh cũng không dám nhìn Phượng Vũ Hoành. Thư đồng thì đứng bên cạnh hắn, cũng thật cẩn thận cúi đầu không dám nói lời nào.

Đến khi Phượng Vũ Hoành thả tay ra, tiểu thư đồng lúc này mới hỏi một câu: "Thiếu gia nhà ta như thế nào rồi?"

"Không sao." Nàng mặt lạnh: "Đưa tiền khám bệnh và tiền thuốc là được, mua thêm ít thuốc, ăn uống điều độ là được."

"Còn muốn bạc?" Tiểu thư đồng buồn bực hỏi nàng: "Ngươi chẳng phải là người Phượng gia sao? Y quán Phượng gia kê đơn thuốc như thế nào lại thu tiền người của mình? Lại nói —— " Hắn chỉ tay về hàng người đứng xếp hang bên ngoài Bách Thảo Đường, nói: "Những người kia là do các ngươi cứu trị, không lấy của bọn họ một đồng, còn cho cơm ăn, vậy sao lại muốn thu tiền của chúng ta? "

Phượng Vũ Hoành trợn mắt, không làm nữa: "Dựa vào cái gì mà không thu? Bách Thảo Đường mở cửa buôn bán, không thu tiền thì ta lấy gì nuôi sống nhiều người như vậy?"

"Chúng ta là người một nhà!"

"Ai là người một nhà với các người?" Phượng Vũ Hoành vốn cảm thấy người Thẩm gia rất phiền, bây giờ tiểu thư đồng kia lại còn bắt quàng làm họ, chạm đúng vào giới hạn của nàng: "Ta họ Phượng, các ngươi họ gì?"

"Thiếu gia nhà ta họ Thẩm!"

"Thẩm gia liên quan gì tới ta?" Sắc mặt nàng dần lạnh xuống: "Ta đường đường đích nữ Phượng gia, lại muốn ta nhận nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp, từ lúc nào Đại Thuận ban điều luật này? Ta đường đường là Tể An huyện chủ, lại bị kẻ nô tài như ngươi dạy ta ai là họ hàng của ai?"

Nàng càng nói thanh âm càng lớn, doạ tiểu thư đồng kia toàn thân run lẩy bẩy.

Tể An huyện chủ? Hắn còn muốn dạy đích nữ Phượng gia thế nào là người nhà, vừa rồi tiểu nhị ở đây có nói cho hắn nghe một vài chuyện gần đây ở kinh thành. Nhưng lại quên nói chuyện Phượng Vũ Hoành được phong làm huyện chủ, tiểu thư đồng ồn ào kia trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào, ê a đến nửa ngày, lúc này mới chỉ vào đám người xếp hàng bên ngoài nói: "Vậy sao bọn họ lại không cần trả tiền?" 

Phượng Vũ Hoành nhíu mày: "Ta thích. Bổn huyện chủ ta lấy tiền theo tâm trạng, lúc bọn họ tới đúng lúc ta đang vui nhưng khi thấy người nhà họ Thẩm các ngươi thì tâm trạng của bổn huyện chủ lại không tốt nữa nên ta muốn thu tiền."

Tiểu thư đồng còn muốn nói theo chút gì nữa nhưng lại bị người trẻ tuổi kia ngăn cản, người nãy giờ không nói gì thì giờ đã mở miệng, nói với thư đồng kia: "Xem bệnh trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất nhiên), mau, đưa tiền xem bệnh cho người ta."

Thiếu gia nói thì đương nhiên tiểu thư đồng không nói gì thêm, mặt không tình nguyện đưa tiền. Phượng Vũ Hoành nhìn người trẻ tuổi trước mặt, mở miệng hỏi: "Ngươi có quan hệ như thế nào với người Thẩm gia?" Nếu nói hắn là cháu trai, hẳn là hài tử của mấy vị ca ca nhà Thẩm thị.

Người trẻ tuổi tưởng có thể đứng dậy nói chuyện cùng nàng nhưng lại cảm thấy thân thể mình thật suy yếu, thử mấy lần cũng không đứng lên được, chỉ đành ngồi nói: "Tại hạ Thẩm Thanh, là trưởng tôn của Trầm gia."

"Con của đại lão gia?" Trong đầu nàng suy nghĩ về dáng vẻ của Thẩm đại lão gia, cũng không có ấn tượng quá sâu sắc.

Thẩm Thanh gật đầu: "Gia phụ xác thực là trưởng tử của Thẩm gia, nhưng tại hạ nhiều năm đi học ở bên ngoài cũng đã lâu chưa về quê nhà, lần này lên kinh thành là đặc biệt đến tiếp kiến dượng."

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, uốn nắn cách hắn gọi: "Cô cô ngươi, Thẩm thị, chỉ là tiểu thiếp cảu phụ thân ta, tiếng dượng này ngươi gọi không đúng."

Thẩm Thanh khẽ run người, nhưng cũng không tranh cãi. Trước kia, Thẩm thị được nâng từ thiếp lên thê, hắn đã là thiếu niên choai choai, là người thông tình đạt lý đối với cách làm của Phượng gia hắn không hề tán thành. Nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài, không có quyền bình luận việc làm của Phượng gia, bây giờ Thẩm thị bị Hoàng thượng hạ bậc trở lại làm thiếp, kể ra cũng không ủy khuất.

"Ngài là Phượng gia Nhị tiểu thư?" Thẩm Thanh nhìn Phượng Vũ Hoành nói: "Lúc nhỏ chúng ta có từng gặp qua, có lẽ tiểu thư không nhớ rõ."

Phượng Vũ Hoành đúng là không nhớ rõ, ký ức của nguyên chủ linh linh tán tán (không rõ ràng), hơn nữa tính tình của nguyên chủ và nàng khác xa, đừng nói là họ hàng, ngay cả nguyên chủ lớn lên như thế nào trong nhà đều mơ mơ hồ hồ, Tưởng Dung từ nhỏ đã đi theo phía sau nàng, nàng cũng không nhớ chỉ nhớ rõ cái mặt bánh bao tròn tròn của nàng ấy.

Thấy Phượng Vũ Hoành không thích nói chuyện cùng hắn lắm, Thẩm Thanh cũng thức thời ngậm miệng lại, mãi đến khi thư đồng kia trở lại, phía sau còn dắt theo một người, lúc này Thẩm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, hướng người kia kêu một tiếng: "Dượng."

Phượng Vũ Hoành trừng mắt, toàn thân Thẩm Thanh lập tức run rẩy, lúc này mới nhớ tới cảnh cáo vừa rồi cảu nàng, vì thế nhanh sửa lại —— "Phượng đại nhân."

Phượng Cẩn Nguyên nghe Thẩm Thanh đổi giọng liên tục nhiều lần, biết nhất định là do Phượng Vũ Hoành làm khó, không khỏi nói: "Biểu ca Thẩm Thanh của ngươi từ nhỏ đã theo vi phu đọc sách, viết chữ ở Phượng Đồng Huyện, lớn hơn một chút thì đi học ở tỉnh ngoài, có thể xem như là một nửa đệ tử của vi phu."

"Vậy gọi tiên sinh hoặc sư phụ cũng rất tốt." Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên, nghiêm túc nói: "Còn nửa, nữ nhi nhất định phải nhắc nhở phụ thân, ngài để ta nhận nhà mẹ đẻ của một cái thiếp làm biểu ca, vậy ngài đặt Diêu gia ở chỗ nào?"

Mặt Phượng Cẩn Nguyên âm trầm, nữ nhi này nói chuyện từng câu từng chữ đều làm hắn mất mặt, nếu ra ngoài giao hảo với người khác không biết sẽ bị mỉa mai như thế nào?

Trong lòng tức giận thì có thể làm thế nào? Phượng Vũ Hoành nói không sai, nếu là bà con thì cũng chỉ là nhà mẹ đẻ của chủ mẫu, còn Thẩm thị là thiếp, người của Thẩm gia xác thực không thể nhận là bà con.

"Thôi." Hắn khoát khoát tay, hướng Thẩm Thanh nói: "Ngươi cứ gọi ta một tiếng lão sư là được."

Thẩm Thanh cung kính đáp: "Đệ tử đã rõ." Trong lòng cũng đem cục diện của Phượng gia bây giờ phân tích, hắn nghĩ vị biểu muội Trầm Ngư sau này chắc không được sống yên ổn, vị đích nữ này rất lợi hại, còn được phong làm huyện chủ, biểu muội Trầm Ngư của hắn nhu nhược như vậy, còn không bị nàng ta khi dễ hay sao?
Bình Luận (0)
Comment