Thần Y Đích Nữ

Chương 187

Editor: Bell Huỳnh

Một tiếng "Không tốt" làm Bộ Nghê Thường vỗ mạnh giường một cái, quay đầu trừng mắt với nha đầu kia, cả giận nói: “Ngươi tính lừa ai? Còn có gì không tốt?”

Tiểu nha đầu ủy khuất, không nói không được mà nói cũng không được, đành nhắm mắt nói: “Phủ Tứ Hoành tử mang theo canh thiếp của tiểu thư (ghi tuổi, ngày sanh tháng đẻ của đôi trai gái) đến... đến để thoái hôn!"

"Cái gì?" Bộ Nghê Thường đột nhiên đứng dậy, nhưng một trận đau đớn kéo đến như muốn xé rách người nàng: "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu nha đầu quỳ sụp xuống đất, khóc nói: "Tiểu thư, Tứ Hoàng tử trả lại canh thiếp cho người!"

Bộ Nghê Thường lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Người tới đang ở đâu? Là Tứ hoàng tử tới sao?"

"Không có, chỉ là phái hạ nhân đến, sau khi người trong phủ nhận lấy canh thiếp của người thì người nọ cũng rời đi."

"Tại sao lại nhận lại canh thiếp?” Bộ Nghê Thường giận dữ: “Ai thu?”

Tiểu nha đầu nói: “Là...là lão thái thái nhận!”

Cảm xúc như điên của Bộ Nghê Thường thoáng cái bất chợt trầm tĩnh lại, như một thước phim quay chậm, duy trì tư thế ngẩn người không nhúc nhích.

Phượng Trầm Ngư nhìn người trước mặt, bất chợt nghĩ đến chính mình. Tuy nói nàng không có hôn ước, nhưng Phượng gia lựa chọn ủng hộ Tam Hoàng tử, vận mệnh của nàng và Huyền Thiên Dạ bị trói lại cùng nhau. Lời nói của Phượng Vũ Hoành mặc dù khó nghe, nhưng câu nào cũng là thật, nàng cùng Bộ Nghê Thường đích thực là giống nhau, bên Tam Hoàng tử xem ra không thể, nhưng nàng cũng phải lập gia đình, giờ Bộ Nghê Thường bị Tứ Hoàng tử thối hôn, kết cục như vậy sớm muộn gì cũng có ngày rơi xuống đầu nàng.

Cảm xúc của Phượng Trầm Ngư càng ngày càng suy sụp, bắt đầu có chút hối hận lúc trước cùng Bộ Nghê Thường hợp mưu thiết kế hại Phượng Vũ Hoành. Nàng sớm nên biết, người như Phượng Vũ Hoành sao có thể bị tính kế, chẳng qua là chính mình tự đào hố cho mình, nàng nhảy trước sau đó là đến Bộ Nghê Thường.

Nàng đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, nhìn biểu tình của Nhị muội như xem cuộc vui, đã biết lần này Bộ Nghê Thường gặp phải chuyện như vậy tám phần mười không thể cùng nàng ấy gạt bỏ mối quan hệ, bao gồm chuyện mình gặp phải ở Phượng Đồng huyện, không hại được người ta ngược lại lại tự tính kế mình.

Tâm Phượng Trầm Ngư lạnh dần, lúc trước là nàng nối sai gân nào, cứ cho rằng mình có thể đối phó với Nhị muội này, bây giờ hối hận thì đã muộn, hối hận thì đã muộn a!

"Tiểu thư." Nha đầu Bộ gia thấy Bộ Nghê Thường ngây người hồi lâu mà không có động tĩnh gì có chút bận tâm, thử gọi một tiếng nhưng đối phượng vẫn không có phản ứng.

Phượng Vũ Hoành khuyên nha đầu kia: "Để tiểu thư nhà ngươi yên tĩnh một chút cũng tốt, dù sao một cô gái bị thối hôn là chuyện không thể nào chấp nhận được, huống chi đêm qua tiểu thư nhà ngươi còn...”

"Tử Liên!" Đối mặt với lời chế giễu của Phượng Vũ Hoành, Bộ Nghê Thường không ồn ào như trong dự liệu, mà là vẻ mặt kinh hãi không ngừng gọi tên nha đầu kia: “Tử Liên, ngươi mau tới đây, mau nhìn xem bây giờ ta như thế nào?”

Nha đầu gọi là Tử Liên kia vội vàng tiến lên nhìn, nàng ta bị doạ "A" một tiếng thét chói tai.

Phượng Vũ Hoành cũng đưa mắt qua nhìn,chỉ thấy chỗ Bộ Nghê Thường nằm có một vũng máu, xuyên qua chăn đệm, đỏ đến mức nhìn thấy mà giật mình.

"Chuyện này..." Phượng Trầm Ngư theo bản năng đã mở miệng, nhưng chỉ nói một chữ đã dùng tay bịt miệng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run cầm cập.

Ỷ Lâm nhìn ra nàng không khỏe, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tiểu thư, người thế nào rồi?"

Một bên tai là Bộ Nghê Thường sợ quá kêu gào, một bên là nha đầu Tử Liên lớn tiếng phân phó: “Đi gọi đại phu! Nhanh đi gọi đại phu!”

Phượng Trầm Ngư chỉ cảm thấy trong lòng có một âm thanh vang lên như đang nhắc nhở nàng, nhắc nàng một việc cho tới nay nàng quên mất.

"Bộ tiểu thư chẳng phải đêm qua mới bị người ta bắt nạt sao, sao sáng nay đã singnon? Bổn huyện chủ tuổi nhỏ, y thuật không tinh, Bộ tiểu thư đừng làm ta sợ.” Phượng Vũ Hoành đương nhiên hiểu rõ vũng máu kia đại diện cho cái gì, trong lòng cũng hiểu rõ Bộ gia tiểu thư này từ sớm đã mờ ám với Tứ Hoàng tử. Nếu như thân đã mang thai, lại trải qua việc cả đêm như thế, không sinh non mới lạ.

"Ngươi nói cái gì?" Hai chữ sinh non đủ để Bộ Nghê Thường càng thêm sợ hãi: “Không thể, ta, ta không có, ta...Tử Liên!” Nàng nắm chặt tay nha hoàn bên người: “Đi mời Tứ Hoàng tử! Nhanh đi mời Tứ Hoàng tử đến Bộ phủ!”

Tử Liên khó xử nói: "Tiểu thư, hôn ước giữa người với Tứ Hoàng tử đã không còn!"

"Là hài...” Nàng bất chợt im lặng, trên mặt hiện lên một mảnh mù mịt: “Đúng vậy, hắn sẽ không đến.”

Cả người thoáng cái ngã ầm xuống giường, cũng không nói thêm câu nào. Hai nha đầu bên cạnh cũng bị dọa không ngừng gọi tên nàng, nhưng Bộ Nghê Thường nửa điểm cũng không phản ứng.

Nha đầu Tử Liên như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhanh chóng xoay người quỳ trước mặt Phượng Vũ Hoành: “Huyện chủ, nô tỳ van người mau cứu giúp tiểu thư nhà nô tỳ.”

Phượng Vũ Hoành lui về sau nửa bước, nói: "Bộ gia đã đi mời đại phu, ta chỉ là khách, đâu có bổn phận cứu nàng.”

"Tiểu thư nàng ấy sắp chết rồi!”

"Đó cũng là chuyện của Bộ phủ các ngươi.” Phượng Vũ Hoành mặt lạnh, đôi mắt lộ ra tia sắc bén như dao nhìn tiểu nha đầu: “Tự tác nghiệt! Không thể sống."

Tử Liên bỗng nhiên nhớ tới trước khi Phượng gia hồi hương tế tổ, ngay trong ngày tang lễ Bộ thượng thư, Bộ Nghê Thường đưa cho nàng một bọc giấy nhỏ, nói nàng lặng lẽ đưa cho Phượng gia Đại tiểu thư, chẳng lẽ...

Nàng kinh ngạc nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, nhìn thấy trên mặt Phượng Trầm Ngư mang theo tia oán hận, nhìn về phía Bộ Nghê Thường cũng thấy ánh mắt tương tự.

Tiểu nha đầu bất chợt đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nàng cũng không tiếp tục cầu xin Phượng Vũ Hoành, bởi vì người ta nói đúng, tự tác nghiệt! Không thể sống.

Đại phu rất nhanh đã đến, một hàng ba người vội vã vào khuê phòng Bộ Nghê Thường.

Phượng Vũ Hoành lúc này mang theo Trầm Ngư, hai người ngồi trên ghế uống trà, cứ như vậy bưng chén trà nhỏ nhìn ba đại phu bên giường Bộ Nghê Thường bận trước bận sau. Nghe nói lúc Bộ lão thái thái nhận được canh thiếp từ Tứ Hoàng tử đã tức giận đến té xỉu, mẫu thân Bộ Nghê Thường là người nhát gan, sợ phiền phức, gặp chuyện sẽ một mình rút lui trước, căn bản không để ý đến nữ nhi. Bộ Bạch Kỳ hiện tại vẫn còn ở bên ngoài tìm kiếm Bộ Thông, trước mắt Bộ Nghê Thường chỉ có một đám hạ nhân chiếu cố, ngẫm lại cũng thấy thê lương.

Phượng Vũ Hoành sờ sờ cằm, nói với Phượng Trầm Ngư: "Người ta thường nói ác giả ác báo, Đại tỷ xem, báo ứng tới nhanh thế nào?”

Phượng Trầm Ngư nghe nàng nói, toàn thân run rẩy, trà trong tay cũng bắn tung tóe trên mu bàn tay.

"Đại tỷ sao thế?" Nàng cười tà hỏi Trầm Ngư: "Người ta nói chính là Bộ gia tiểu thư, tỷ sợ cái gì?"

Phượng Trầm Ngư không biết nên nói với nàng như thế nào, cứ cảm thấy dường như Phượng Vũ Hoành biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng đối phương đã không nói rõ thì nàng cũng không thừa nhận. Huống chi, báo ứng của nàng, nàng đã nhận.

Nửa canh giờ trôi qua, Phượng Vũ Hoành đã uống hết một lần trà, nha đầu Bộ gia mắt lạnh nhìn hai vị tổ tông ngồi uống trà đến tức giận, nhưng bây giờ lại không có biện pháp. Huyện chủ ngồi ở đây, ai có gan đuổi đi?

Rốt cục, ba vị đại phu bận rộn cũng ngừng động tác, dồn dập lau mồ hôi, Bộ Nghê Thường mặt vẫn trắng bệch như cũ, phía dưới hạ thân không ngừng chảy máu, thân người vẫn còn run lẩy bẩy.

Bọn nha đầu vây lại hỏi những đại phu kia: “Tại sao không trị? Tiểu thư còn chảy máu a!”

Một trong ba người lắc đầu nói: “Chúng ta đã tận lực, Bộ tiểu thư băng huyết nghiêm trọng, xin thứ cho chúng ta y thuật không tinh, quả thật không thể cứu trị.”

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tử liên gấp gáp: "Đại phu như thế nào mới có thể trị? Chúng ta đi thỉnh.”

Lại có một người nói: "Đại phu tốt nhất tự nhiên là ở trong cung, Bộ gia cũng là quý nhân, vẫn là mau mau tiến cung đi mời thái y đến xem, trễ nữa sợ sẽ lỡ."

Tử Liên gật đầu: "Ta đi nói với lão thái thái." Nói xong xoay người chạy.

Ba vị đại phu bất đắc dĩ cùng nhau lui ra ngoài, chỉ để lại mấy nha đầu khác còn thủ ở bên giường.

Phượng Vũ Hoành đứng lên, đi vài bước về phía trước, đến bên người Bộ Nghê Thường mới ngừng lại. Sau đó cúi người, ghé vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói: “Băng huyết sao? Thật ra ta có thể trị, ngươi đừng quên, ta mới là đại phu giỏi nhất trong kinh thành.”

Khuôn mặt tuyệt vọng của Bộ Nghê Thường bất chợt khôi phục mấy phần sinh khí, ánh mắt mang đầy mong đợi nhìn Phượng Vũ Hoành, rồi lại nghe được nàng nói: “Nhưng ta sẽ không trị cho ngươi, Bộ Nghê Thường, ngươi nghe cho rõ đây, đây là kết cục của những kẻ muốn hại ta.” Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Phượng Trầm Ngư liếc nhìn người nằm trên giường còn tàn phế hơn nàng, trong mắt hiện lên tia oán hận, theo sát bước chân Phượng Vũ Hoành rời khỏi phòng.

Hai người một trước một sau ra khỏi Bộ phủ, ngay lúc Phượng Trầm Ngư muốn trở lại chiếc xe ngựa nhỏ thì tay đột nhiên bị người khác kéo lại. Nàng quay đầu nhìn thì thấy là Phượng Vũ Hoành.

"Đại tỷ, làm người thế nào cũng phải nhớ lâu. Hôm nay, ta mang theo tỷ đến Bộ gia là muốn tỷ tận mắt chứng kiến, tỷ nên nhớ, có một số việc mình làm cứ tưởng thần không hay, quỷ không thấy nhưng thật ra là người khác biết chỉ là người ta không nói thôi. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ví như Bộ tiểu thư.” Nói xong Phượng Vũ Hoành nhấc váy nghênh ngang rời đi, không để ý đến tâm tình của Trầm Ngư, chỉ để lại nàng ta đang đứng đó ngây người.

Trở lại Phượng phủ, Phượng Vũ Hoành trực tiếp đi tới Thư Nhã viện.

Lão thái thái vừa ăn xong cơm tối, hôm nay nàng đã có thể chủ động ngồi tựa trên giường tự mình ăn.

Thấy Phượng Vũ Hoành đến, lão thái thái mừng rỡ, ánh mắt híp lại thành một đường chỉ, liên tục vẫy tay với nàng: "Cháu gái ngoan, mau tới đây, cả ngày cũng không thấy, ngươi lại đi đâu vậy?"

Nàng ăn ngay nói thật: "Mang theo đại tỷ cùng nhau đến Bộ gia một chuyến."

Lão thái thái sửng sờ, lập tức nhớ tới buổi trưa nghe Triệu ma ma nói về chuyện Bộ Nghê Thường, không khỏi rên lên một tiếng: "Bộ gia nha đầu kia ta đã thấy qua, cũng chẳng phải người hiền lành gì, chuyện hôm nay có thể xem như là do nàng ấy tự mình chuốc, ai bảo hơn nửa đêm mà vẫn chạy loạn ra phố.” Lão thái thái hoàn toàn đứng bên phía Phượng Vũ Hoành: “Ngươi mang Đại tỷ ngươi cũng đi là đúng, để nàng ấy xem thử, có thêm chút giáo huấn, hài tử do Thẩm thị sinh ra chính là không ra gì!”

Phượng Vũ Hoành cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ là đỡ lão thái thái nằm úp sấp trên giường, tự mình xoa bóp cho nàng.

Lão thái thái đối với thủ pháp xoa bóp của Phượng Vũ Hoành hết sức hưởng thụ, tuy nói mới bắt đầu sẽ cảm thấy đau một chút, nhưng càng về sau eo nàng rõ ràng có chuyển biến tốt hơn. Phượng Vũ Hoành mới trở về mấy ngày, nàng đã có thể tự mình ngồi dựa trên giường.

"Mẫu thân ngươi còn tốt đó chứ?" Lão thái thái chủ động hỏi về Diêu thị, tuy nói đã không còn là thê tử Phượng gia, nhưng nàng vẫn kiên trì gọi Diêu thị là mẫu thân Phượng Vũ Hoành. "Coi như là ở riêng với Phượng gia, thế nhưng cũng không cần coi nhau như người xa lạ, bình thường nói nàng ghé đây đi, ta rất nhớ nàng.”

Phượng Vũ Hoành cười nói: "Chung quy cũng không thể cấm miệng người khác, với lại phụ thân tương lai cũng có thể sẽ cưới vợ, Phượng gia không thể không có chủ mẫu, chúng ta thế nào cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho phụ thân.”

Nàng nhắc đến Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái cũng không thể nói thêm gì, đành gật đầu nói: “Rốt cuộc vẫn là mẹ ngươi nghĩ chủ đáo.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiểu nha đầu bưng trà nước vào, một bên giao cho hạ nhân hầu hạ, một bên đi đến bên giường lão thái thái, khom người nói: “Bên ngoài có tin tức truyền đến, nói là Hoàng thượng đã giáng Bộ quý phi thành Tiệp dư, đã chuyển ra khỏi tẩm cung ban đầu, dời đến sống ở phía bắc hoàng cung."
Bình Luận (0)
Comment