Thần Y Đích Nữ

Chương 164

Editor: Bell Huỳnh

Chính phi của tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ mấy năm qua bị bệnh, thái y trong cung cũng không biết đã tới chữa bao nhiêu lần, cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Càng ngày bệnh tình càng xấu, nghe nói người càng ngày càng tiều tụy.

Chương Viễn nghe Thiên Vũ hỏi han, tiến lên một bước: “Bệnh của Tương vương phi không ai trị được, dạo gần đây lại có vẻ bộc phát nghiêm trọng hơn, chỉ sợ không qua khỏi mùa đông này.”

Thiên Vũ cau mày trầm tư một lúc, ánh mắt sâu kín chuyển hướng nhìn Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành sao lại không hiểu ý của hoàng thượng, nhanh chóng chủ động mở miệng: “Xin hãy để con dâu xem thử.”

Thiên Vũ rất hài lòng khi thấy Phượng Vũ Hoành chủ động, lại hỏi: "Có chắc trị hết hay không?"

Phượng Vũ Hoành lắc đầu: "Không chắc, con dâu chưa từng gặp Tương vương phi, cũng không biết rốt cuộc nàng bị bệnh gì."

"Hừ." Thiên Vũ cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, rồi hướng Chương Viễn nói: "Đi thông báo cho hoàng hậu, để ngày mai nàng truyền Tương vương phi tiến cung, nếu như bệnh không đi được, thì đưa lên cáng đưa vào cho trẫm."

Chương Viễn đáp lại lần thứ hai, tự mình chạy tới cung hoàng hậu.

Dù sao Thiên Vũ cũng đã có tuổi, vào lúc này thật sự không còn chút sức lực nào. Huyền Thiên Hoa tự mình dìu hắn đến cạnh giường rồng, tự tay giúp hắn thay y phục, rửa mặt, rửa miệng.

Phượng Vũ Hoành mượn phòng giải khát bên cạnh Chiêu Hợp điện tự mình điều phối một ấm trà an thần.

Nhưng thật ra, chẳng qua mượn phòng giải khát là trên danh nghĩa, nàng trực tiếp lấy trà an thần trong không gian đưa ra, không chỉ chất lượng lá trà tốt hơn, mà còn vì phương pháp chế trà của thời hiện đại tiến bộ hơn không biết bao nhiêu lần, hương trà càng nống, vị càng thuần.

Bưng một chén trà từ phòng giải khát ra, mãi cho đến khi gần giường rồng, mở nắp ấm trà ra, Thiên Vũ chỉ ngửi thấy hương trà xông thẳng vào mũi, không nồng nặc kích thích, mà lại thanh đạm, khiến người ta chỉ muốn ngửi thêm.

"Đây là trà gì?" Hắn ngửi cả buổi trời cũng không ngửi ra đây là trà gì.

“Trà con dâu mới phối ra, cho phụ hoành dúng để an thân.” Nàng nói tránh, cho lời giải thích mơ hồ.

Thiên Vũ cũng không phát hiện điểm gì kì quái, nâng chén lên hớp một ngụm, càng về sau hương trà càng thơm càng dễ ngửi. Hắn uống thêm ngụm thứ hai, cuối cùng nhịn không được, ngửa cổ uống hết chén trà.

Phượng Vũ Hoành cười nói: "Nếu phụ hoàng thích, chờ A Hoành trở về nhiều phối nhiều một chút rồi sai người tiến cung dâng cho phụ hoành?”

Thiên Vũ nhìn nàng, có chút buồn cười: "Phụ thân ngươi treo cờ tang đang hồi kinh, cờ tang kia treo vì ngươi và đích tử của hắn."

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.

Thiên Vũ lại nói: "Trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi chữa khỏi bệnh cho Tương vương phi, trẫm sẽ ban cho ngươi một ân điển, được chứ?”

Phượng Vũ Hoành lùi về sau một bước, quỳ xuống, trịnh trọng nói: "Con dâu tạ phụ hoàng ban ân."

Câu này tạ cũng tạ rồi nhưng Thiên Vũ sửng sờ, lập tức phản ứng lại: "Rốt cuộc ngươi muốn xin trẫm cái gì đây?”

Phượng Vũ Hoành mím môi, không đáp lại.

Thiên Vũ khoát khoát tay: "Thôi, bỏ đi, tới lúc đó ngươi muốn cái gì, trẫm cũng đồng ý với ngươi.”

Phượng Vũ Hoành lại dập đầu một lần nữa: "Đa tạ phụ hoàng có thể để cho con dâu chữa bệnh cho Tương vương phi.”

Thiên Vũ gật đầu: "Nha đầu thông minh. Chữa hết Tương vương phi, đại tỷ tỷ ngươi lại muốn gả vào Tương vương phủ xem ra một phen nhấp nhô.”

Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.

Thiên Vũ phóng người lên giường rồng, Huyền Thiên Hoa vì hắn cởi giầy, đồng thời kéo chăn gấm lên, chợt nghe Thiên Vũ lần thứ hai cảm khái nói: "Chữa khỏi cho ai cũng không bằng chữa khỏi chân của Minh nhi, chờ mọi chuyện trong nhà ngươi ổn rồi thì trị chân cho Minh nhi đi.”

"Con dâu tuân chỉ."

Đêm đó, Huyền Thiên Hoa xuất cung hồi Thuần vương phủ, nhưng Huyền Thiên Minh lại dẫn Phượng Vũ Hoành tới Nguyệt Hàn cung của Vân Phi.

Thứ nhất là đến trong cung cũng cần bái kiến Vân Phi. Thứ hai, Phượng Vũ Hoành quyết định tạm thời ở lại trong Nguyệt Hàn cung. Bởi vì Nguyệt Hàn cung trừ hai vị hoàng tử ở ngoài, vốn chẳng có người ngoài đến, Vân Phi nói thế nào cũng tính là người mình, cho nên nói lấy thân phận nàng tị nạn ở đây bây giờ mà nói, quả thực không thể thích hợp hơn.

Đoạn đường này là Phượng Vũ Hoành đẩy Huyền Thiên Minh, thân thể nhỏ bé mười hai tuổi đẩy một đại nam nhân có chút vất vả, đặc biệt ở cổ đại loại xe lăn này làm bằng gỗ kịch cợm, hơn nữa Huyền Thiên Minh thể trọng to lớn, đối với nàng mà nói thật đúng là một loại khiêu chiến.

Phượng Vũ Hoành vừa đi vừa than: "Chân của chàng cho dù muốn trị, cũng không phải một sớm một chiều là được, hôm nào ta sẽ đổi cho chàng một chiếc xe khác.” Nàng nhớ tới có mấy chiếc xe đẩy trong phòng thuốc không gian, vì có cao su làm vòng giảm sốc nên vừa nhẹ nhàng lại vừa tốt, nếu như Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn ấy nàng đẩy lên mới dễ dàng hơn.

Huyền Thiên Minh đối với thứ nàng vừa nói cũng không hiểu mấy, nói chung Phượng Vũ Hoành nói đổi cho hắn thì đổi, hắn gật đầu. Suy nghĩ thêm, thoáng cái muốn nói cho Phượng Vũ Hoành tin tức mà Ban Tẩu mang về: “Nàng có muốn biết Phượng Tử Hạo chết như thế nào không?” Phượng Vũ Hoành hai mắt sáng rực lập tức gật đầu.

Vì thế, Huyền Thiên Minh tình cảm dạt dào nói cho nàng chuyện tình phát sinh ở tổ trạch Phượng gia. Đương nhiên, chuyện này là do Vong Xuyên và Hoàng Tuyền hai người nói lại, hắn chẳng qua chỉ thêm mắm dặm muối một chút. Ý định ban đầu là muốn xem thử nha đầu Phượng Vũ Hoành này nghe chuyện như vậy mặt có đỏ không, ai ngờ, nha đầu này mặt không những không đỏ, lại còn hưng phấn kêu to: "Nói như vậy, Phượng Tử Hạo rốt cuộc đạt được? Ha ha ha ha! Huyền Thiên Minh, đó thật là một tin tức tốt."

Hắn bĩu môi, cái gì chứ! Tiểu cô nương mười hai tuổi nghe được chuyện như vậy sao lại phản ứng như thế này?

Nhưng hắn cũng biểu đạt thái độ của mình: "Phượng Tử Hạo chết rồi, Phượng Trầm Ngư vẫn còn sống, có muốn ta giúp nàng xử lý nàng ấy không?"

Phượng Vũ Hoành lắc đầu như trống: "Không muốn, không muốn! Dám hạ dược ta, cho nàng chết thì dễ cho nàng quá. Huyền Thiên Minh chàng xem, ta chắc chắn sẽ lột sách từng lớp da của nàng trước mặt người khác!”

Nàng nói xong lời này mang theo chút tàn nhẫn, ánh mắt cũng ác liệt một chút, Huyền Thiên Minh vừa vặn xoay đầu nhìn lại nàng, không khỏi khuyên vài câu: "Có thể trị người khác nhưng đừng để chính mình tức giận."

Nàng lập tức hồi phục lại tinh thần, cười hì hì nói: "Yên tâm đi! Ta xem việc trừng trị nàng ta là một thú vui. Huống chi, ta tuyệt đối không tin chuyện này chỉ có Phượng Trầm Ngư và Phượng Tử Hạo bắt tay nhau, ví như loại thuốc kia, rốt cuộc là Phượng Trầm Ngư từ chỗ nào lấy được có thể thấy đây là người sâu sắc biết dùng người, thế nào ta cũng phải giữ nàng ta lại để tìm ra được người giật dây đằng sau.”

"Thật sự không cần ta giúp?"

"Không cần." Nàng nhếch khóe môi đến một độ cong đẹp mắt: "Nữ nhân đấu đá với nhau, chàng là nam nhân đừng nhúng tay vào, mất công vô duyên vô cớ lại mất thân phận. Giống như phụ hoàng nói, đợi chuyện trong nhà ta xử lý xong cũng nên bắt tay chữa chân cho chàng.”

"Được." Huyền Thiên Minh gật đầu, nhưng cũng bắt nàng hứa vưới hắn: "Nhưng nàng cũng phải đáp ứng ta, sau này bất kể có chuyện gì, nhất định phải nói với ta, tuyệt đối không thể gạt ta. Mấy ngày nay trong đại doanh phải thao luyện, ta sợ là đêm nay không thể qua coi Đồng Sinh Hiên, nàng cẩn thận một chút.”

Quá mấy ngày tại doanh bên kia thì phải thao luyện, ta đêm này sợ là không thể quá Đồng Sinh Hiên đi, nàng tự cẩn thận một chút."

"Không sao." Nàng nhẹ nhàng đáp: "Chàng còn đang bận việc đi trước đi, ta nếu có việc nhất định sẽ tìm chàng.”

Lúc hai người đến Nguyệt Hàn cung, Vân Phi vẫn chưa nghỉ ngơi, hiện đang ngồi trong đại điện phía dưới Nguyệt lâu chơi đùa cùng một con mèo.

Con mèo kia lông màu xám, thân hình tròn tròn như cái bánh bao, bốn chân lại ngắn, lông lại vừa ngắn vừa dày, mặt hình tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.

Phượng Vũ Hoành đối động vật nhỏ cũng chẳng nghiên cứu nhiều, nhưng cũng có thể có thể nhìn ra được con mèo này là loại mèo lông ngắn Anh (Felis catus).

Nàng đẩy Huyền Thiên Minh đi trước, sau đó buông xe đẩy duỗi tay ra, tiến lên thỉnh an Vân Phi: "Con dâu tham kiến mẫu phi, mẫu phi Vạn An."

Còn không chờ Vân Phi nói tiếp, bất chợt, con mèo nhỏ mập kia chạy tới, "Meow" một tiếng, trực tiếp nhào lên trên người Phượng Vũ Hoành. Người ngaofi không biết còn nghĩa con mèo nhỏ này gặp được mèo mẹ, Phượng Vũ Hoành theo bản năng đưa tay ra ôm chặt nó, thậm chí nó còn vươn đầu lưỡi liếm nàng mấy cái.

Vân Phi không khỏi thở dài nói: "Mèo này ta chăm sóc gần một tháng, vẫn không thấy nó thân với ta, cho nó ăn nó vẫn cách xa ta, chứ đừng nói tới muốn ôm nó một cái. Ngươi có được tình cảm của nó... Thôi, đã là người có duyên, thì ban cho ngươi vậy.”

Mèo Anh lông ngắn là một loại cực phẩm có thể làm người ta yêu thích, nói như vậy, chỉ cần tiểu động vật này không bài xích, cũng sẽ không nhịn được mà thích nó.

Phượng Vũ Hoành cũng vậy.

Mèo này nàng đã ôm lên tay thì nguyện không buông tay, nghe Vân Phi nói muốn đưa cho nàng, không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng khom người nói: “Con dâu tạ mẫu phi ban thưởng.” Suy nghĩ thêm: “Không biết mẫu phi đã đặt tên cho chú mèo này chưa?”

Vân Phi gật đầu: "Gọi là bánh bao."

Phượng Vũ Hoành và Huyền Thiên Minh cùng nhau khen: "Quả nhiên rất giống."

Vân Phi chỉ cười, nói: "Giải khoay mà thôi." Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, đi thẳng vào vấn đề: "Đến chỗ ta trốn?"

Phượng Vũ Hoành lúng túng đáp: "Không gạt mẫu phi, đúng vậy."

"Vậy ở lại, chung quanh Nguyệt Hàn cung này cũng không có ai đến, có ngươi cũng ta trò chuyện, cxung đỡ phải bực bội.”

Phượng Vũ Hoành vốn còn muốn cùng nàng hàn huyên vài câu, hít thở một lúc lâu, nhưng dù sao cũng nghe ra được mùi thơm trong đại điện này không đúng lắm. Tìm kiếm chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào cái lư hương to lớn giữa điện: “ Mẫu phi đốt hương gì thế?”

Vân Phi nhìn nàng chằm chằm, nửa ngày sau mới nói: "Mũi ngươi thính lắm. Cũng không có gì, hoàng thượng thưởng cho quý phi, ta thấy cũng tốt lắm nên cầm ra sử dụng."

Phượng Vũ Hoành lắc đầu không tán thành: "Mẫu phi cũng biết hương này dùng làm gì sao?"

Vân Phi cười gằn: "Đương nhiên biết, ngửi lâu thì không sinh được hài tử, hoàng thượng cũng có trò này."

"Còn gì nửa a?"

"Nhanh già hơn người bình thường." Lời nói này của Vân Phi vô cùng nhẹ nhàng, hệt như đang nói chuyện của người khác, cũng không biết, hương này nàng đã dùng hơn một tháng.

Huyền Thiên Minh tức giận: "Nương biết còn dùng?"

Nàng lại nói: "Già cũng tốt, già rồi không ai nhớ tới.”

"Nhiều năm như vậy, sao nương lại tự làm khổ mình như thế?" Huyền Thiên Minh đối với hành vi Vân Phi không thể lý giải nổi: "Giận dỗi với hắn thế này có ích không?”

Biến hóa trên mặt Vân Phi rất nhỏ, như rơi vào hồi tưởng, rồi lại mang theo từng tia oán hận, lại có chút tuyệt tình.

"Buồn nôn." Nàng chỉ ném lại câu này, liền xoay người đi, nhưng ném lại một câu: "Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng lại gần Nguyệt lâu quá lâu, tiểu nha đầu không ngửi được cái mùi này.”

Huyền Thiên Minh cũng cao giọng nói với nàng: "Nương cũng không được dùng!" Hiện tại trên mặt hắn rất tức giận, vung tay phân phó hạ nhân: "Bỏ hương này cho bổn vương! Tất cả đều bỏ, sau này cũng không thể lại dùng!"

Vân Phi chỉ yếu ớt mà nói: "Tùy ngươi." Vừa nói người đã bước ra khỏi đại điện.

Phượng Vũ Hoành nhìn ra Huyền Thiên Minh hiện là giận thật, nhanh chóng an ủi hắn nói: "Không có chuyện gì, ta sẽ đi điều phối một vị thuốc khác, sẽ chăm sóc lại thân thể cho mẫu phi, rồi tất cả sẽ tốt thôi.”

Rốt cục cũng hồi điện nghỉ ngơi, Huyền Thiên Minh đưa nàng vào nhà liền rời khỏi cũng, nàng ôm con mèo nhỏ tên Bánh Bao đó đứng bên cửa sổ. Vừa vặn trước cửa sổ là hướng Phượng phủ. Cô gái hơi nhếch khóe môi, Đồng Sinh Hiên của nàng, thật là có một chút nhớ nhung nha.

Ngày tiếp theo, còn chưa kịp đi thỉnh an Vân Phi, thì cung nữ Nguyệt Hàn cung dẫn một tên thái giám xa lạ đứng trước mặt Phượng Vũ Hoành, thái giám kia hành đại lễ với nàng, sau đó bắt đầu nói: “Tương vương phi hôm nay đã sớm tiến cung, bây giờ người đang ngồi trong cung của hoàng hậu nương nương, nương nương nói để nô tài đến đón ngài qua, kiệu cũng đã chuẩn bị xong.”
Bình Luận (0)
Comment