Thần Vương Lệnh

Chương 567

Chương 567

“Nghe nói ông có thể nối con rắn đã bị chém thành hai lại nguyên vẹn như ban đầu, có thật là như vậy không?”

Những người học trò còn lại cũng đều hét lên.

Bị nhiều cao thủ vây xem như vậy, trong mắt Vương Sâm cũng hiện lên một tia lo lắng.

Ông ta biết rằng, một khi mình phạm sai lầm, những kẻ cuồng tín này sẽ có thể bóp ch3t ông ta.

“Khụ!”

Ông ta ho khan một tiếng, ổn định tinh thần rồi nói: “Nếu đã như vậy, Vương mỗ tôi sẽ thể hiện một chút vậy, coi như là góp vui cho lão gia tử và mọi người.”

“Người đâu, đưa Trường Tiên lên đây.”

Nữ trợ lý trẻ tuổi lập tức lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ, cung kính đưa cho Vương Sâm.

“Đây là rắn sao?” Nhìn thấy bên trong túi có cái gì đó đang động đậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hồi hộp.

Dù sao thì người bình thường nhìn thấy rắn đều sẽ có chút sợ hãi.

Vương Sâm rút ra một con dao nhỏ, cao giọng nói: “Làm phiền lấy cho tôi một cái chậu lại đây.”

“Để tôi đi lấy!” Kế Phong lập tức lao ra ngoài, cầm theo một cái chậu rửa mặt cỡ lớn.

Vẻ mặt anh ta đầy kích động. Bởi vì, Vương Sâm là người anh ta mời tới, hôm nay anh ta sẽ được nở mày nở mặt.

Nói không chừng chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, lão gia tử thấy vui vẻ sẽ gả Liễu Như Ngọc cho anh ta, đồng thời phong cho anh ta làm người thừa kế.

Vậy là từ đó, anh ta sẽ có cả tiền lẫn tình!

Thấy Tần Thiên ở bên cạnh, anh ta nảy ra một ý, lớn tiếng nói: “Quên giới thiệu với mọi người.”

“Cái tên Tần Thiên này, nói mình là thầy châm cứu gì, có thể giúp cho An gia gia tăng thêm 30 năm tuổi thọ.”

“Họ Tần kia, bây giờ ở trước mặt mọi người, mày có dám so tài với Vương đại sư không?”

Cái gì?

Khi mọi người chú ý tới Tần Thiên đều lộ ra vẻ không vui.

“Chỉ là một thầy châm cứu cỏn con, lại dám nói có thể tăng thêm 30 năm tuổi thọ cho lão gia tử, tên họ Tần kia, cậu cũng không sợ nói trước bước không qua nhỉ!”

“Đúng là một tên giang hồ lừa đảo!”

“Dám lừa gạt lão gia tử, tôi thấy cậu cũng chán sống rồi!”

Hồ Bân tính tình nóng nảy trợn mắt lên, thậm chí muốn đánh đuổi Tần Thiên ra ngoài.

Liễu Như Ngọc vội vàng đi tới, đứng bên cạnh Tần Thiên và nói: “Chú Hồ, Tần tiên sinh là khách cháu mời tới.”

Hồ Bân vội bột cười nói: “Tiểu Ngọc, cháu là người cao quý như thế nào, cẩn thận đừng để bị tên này lừa.”

“Nếu đã như vậy, cháu hỏi cậu ta thử xem có dám so tài với Vương đại sư không?”

Tần Thiên mặt không biến sắc, cười lạnh nói: “Tôi tới là để chữa bệnh, không phải tới bày trò lừa gạt.”

“Nhóc con này, cậu dám xem thường tôi sao?” Vương Sâm cả giận nói: “Mở to mắt chó của cậu ra, tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh của tôi!”

“Kế công tử, mang chậu tới đây.”

Bình Luận (0)
Comment